Chương 90: Lộ Tuyến Của Nàng Là Đúng!
Chương 90: Lộ Tuyến Của Nàng Là Đúng!
Mạnh Thanh La đưa nấm và rau dại cho Tam bá nương Triệu thị, chờ buổi tối nghỉ ngơi nổi ℓửa rồi mới nấu ăn.
Mọi người uống nước sôi để nguội, ăn ℓương khô, sau đó bắt đầu xuất phát. Lần này Mạnh Thanh La đi phía trước đội ngũ, ℓộ tuyến nàng chọn nằm trong đầu nàng, mọi người đều phải đi theo.
Tuy hầu hết mọi người trong thôn đều cảm thấy nàng có phúc khí, ngay cả ℓý chính và ℓão gia tử đều tin tưởng nàng, vậy đi theo nàng chắc chắn không sai. Nhưng cũng có một số ít người thầm hoài nghi trong ℓòng: Một nữ hài tử như nàng thì biết cái gì?
Cha nàng ℓà tướng quân chứ không phải nàng ℓà tướng quân. Chẳng ℓẽ cha nàng còn có thể dạy cho nàng bản ℓĩnh mang quân đánh giặc ư?
Mấy đứa cháu này đi theo ông cụ học võ từ nhỏ, ai nấy đều có công phu. Tuy lúc này rất nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội để bọn họ rèn luyện.
Mạnh Thanh La nhìn người nhà xung phong chiến đấu ở phía trước, lại nhìn hai tiểu tử trong giỏ, thầm nghĩ nên ra tay giúp đỡ như thế nào.
Kết quả hai tiểu đoàn tử không chỉ tỉnh lại, mà còn tự lật người bò dậy ngồi trong giỏ, hai bàn tay nhỏ bé bám vào thành giỏ, đôi mắt ra sức nhìn ra bên ngoài qua khe giỏ mà xem trò vui.
Mạnh Thanh La: "..."Mạnh Thanh La trượt xuống cây: "Gia gia, lý chính thúc, chẳng mấy chốc sẽ đến khe núi mà cháu nói. Bên kia có một vách núi nhô ra phía trước, trong khe núi cách đó không xa cũng có nước. Buổi tối chúng ta có thể nghỉ chân ở đó, sáng sớm ngày mai thức dậy rồi băng qua khe núi. Sau khi qua khe núi là có thể đi xuống đường núi.”
Đi xuống đường núi, cũng có nghĩa là bọn họ đang trên đường xuống núi, vòng qua phủ thành Vân Châu, đi tới đích tiếp theo. Nghe nàng nói xong, trên mặt mọi người đều nở nụ cười.
Sau khi đến gần vách núi, bọn họ phát hiện vách núi này có hình chữ "Xưởng". Trong núi sâu này, ngoài hang động ra thì đây là nơi dừng chân lý tưởng nhất.
"Đi thôi, đi múc nước"Nhưng bọn họ chỉ lẩm bẩm chứ không dám nói ra. Nếu nói rõ ra, lỡ như bị lý chính đuổi ra khỏi đội ngũ, cả nhà bọn họ ở trong rừng sâu núi thẳm này để chờ cho sói ăn ư?
Đội ngũ tiếp tục đi lên khoảng canh giờ. Trước khi trời tối, Mạnh Thanh La lại tìm một cái cây rồi trèo lên ngọn để quan sát địa hình.
Tốt lắm, như nàng suy đoán, lộ tuyến của nàng là đúng!
…Nhóm phụ nhân hoảng sợ trốn ra sau, mấy đứa trẻ thức dậy nhìn thấy mắt sói khủng bố cách đó không xa thì sợ hãi òa khóc.
May là Mạnh Thanh La chọn nơi có hình chữ "Xưởng", ít nhất phía sau mọi người không bị lộ trong mắt sói, mọi người vẫn có chỗ trốn tránh.
"Phụ nhân trông chừng đừng để trẻ con trong nhà khóc, nam nhân đừng hoảng hốt, cầm vũ khí vây quanh phụ nhân và trẻ con, bảo vệ ba phần đất xung quanh mình... Nhà lão đại, nhà lão nhị, thêm củi cho hai đống lửa cháy to hơn..."
Mạnh lão gia tử gặp nguy không loạn. Sau khi lần lượt phân phó mọi người xong, ông cụ dẫn theo Mạnh đại bá, Mạnh tam bá, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang xông lên trước, ngay cả Bát Lang cũng dẫn theo.Mạnh Thanh La mở mắt. Người ta thường nói sói rất gian xảo, quả thật không phải nói suông. Rõ ràng ban ngày nàng quan sát rất lâu nhưng không hề nhìn thấy bầy sói.
“Trời ạ, sói tới rồi!”
"Là bầy sói, nhìn bên kia kìa, toàn là mắt xanh biếc..."
"Ôi, hu hu..."Mọi người cất đồ đạc trong tay, việc đầu tiên là cầm đồ đi múc nước về đun.
Bọn họ thiếu nước hơn một tháng, thế nên đã hình thành thói quen giải quyết vấn đề nước đầu tiên mỗi khi đến một chỗ nào đó.
Nửa đêm.
Một tiếng sói tru đánh thức những nam nhân trực đêm đang ngủ gật, ngay cả những người khác cũng giật mình tỉnh giấc.
Trong ánh mắt của hai tiểu tử này không chỉ không sợ hãi, trái ℓại còn có chút hưng phấn.