Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 91 - Chương 91: Sói Đến

Chương 91: Sói Đến
Chương 91: Sói Đến
canvasb2b910.png"A, a..." Tiểu Bảo a a với nàng hai tiếng, nước miếng chảy ròng ròng.

Mạnh Thanh La: "..."

Thế mà nmàng ℓại hiểu rõ ý của tiểu tử này một cách vi diệu, bé nói: Thịt sói ăn ngon!

canvasb2b911.pngChuyện này...

“Không có, là máu sói!” Mạnh Thanh La lắc đầu.

Bát Lang đi theo phía sau Mạnh Thanh La: "..."

Nương, con cũng đi giết sói đấy!

Sao nương không hỏi con có bị thương không?
“Bát Lang, cẩn thận...”

Theo tiếng hét của Dương thị, Mạnh Thanh La liếc thấy đệ đệ của mình đã thoát khỏi phạm vi bảo vệ của gia gia, đang liều mạng chiến đấu với một con sói. Thấy móng vuốt sắc bén của sói xám sắp vồ vào ngực Bát Lang, Mạnh Thanh La vung tay, một cây ngân châm lập tức đâm xuyên qua chân sói.

"Gào gừ..." Con sói kia gào một tiếng, sau đó khập khiễng vẫy đuôi chạy trốn.

"Nương, cầm lấy, trông kĩ hai đứa nhỏ!"
Dù sao cũng không phải một mình bé khóc, đám tiểu tử kia cũng sợ hãi khóc ầm ĩ mà, đúng không?

Không ai chú ý rằng, khi tiếng khóc chói tai của bé vang lên, con sói bên kia ngửa đầu lên trời gào một tiếng, sau đó chạy trốn về phía xa.

Mấy con sói khác nhận được tín hiệu, lần lượt đi sau nó rồi biến mất trong bóng tối.

Mạnh Thanh La nghe thấy tiếng khóc của Đại Bảo, sau khi bầy sói rời đi thì lập tức trở lại bên cạnh hai đứa trẻ. Kết quả trên mặt tiểu tử này không có một giọt nước mắt nào, đôi mắt nhỏ lấp lánh có thần chăm chú nhìn nàng.
Mạnh Thanh La đặt dùi cui điện vào tay Dương thị. Cơ thể nàng lóe lên, nháy mắt đã đến bên cạnh Bát Lang.

Thấy nương mình cũng chạy tới, Tiểu Bảo nôn nóng “a a” với ca ca vài tiếng khiến nước miếng chảy ròng ròng.

Đại Bảo lạnh lùng quay đi. Hừ, cho đệ thèm ăn!

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhìn lướt qua mặt đất, thấy dưới đất có không ít xác sói chết, cũng khá đủ rồi. Thế là bé ngẩng đầu, mếu môi, học theo mấy đứa trẻ nhà khác mà khóc “oa oa”.
Sau khi bầy sói rời đi, mọi người tự kiểm tra lại, phát hiện ngoài hai người bị thương ngoài da do bị móng vuốt sói cào thì không có nam nhân nào trong thôn bị thương nặng, càng không có người chết dưới miệng sói.

Tiết lão đầu băng bó cho hai người kia, sau đó nói với người nhà bọn họ: "Không sao, hai ngày nay không nên dùng sức, cũng đừng chạm vào nước, năm ngày là có thể tự khỏi.”

Bên này, Mạnh lý chính và mấy thanh niên không bị thương đang kiểm kê lại số lượng sói bị giết chết, thu hoạch không nhỏ, tổng cộng giết được mười lăm con sói.

Mười lăm con sói này, hơn một nửa là do người Mạnh gia giết.
Nàng nghe nhầm ư?

Đại Bảo không khóc?

Mạnh Thanh La nghi ngờ nhìn hai nhãi con.

"A La, con không sao chứ?" Dương thị đứng lên, kéo tay Mạnh Thanh La nhìn từ trên xuống dưới, thấy trên người nàng có vết máu thì lập tức sốt sắng: “Con bị thương à?”


“Tam thúc, thúc xem nên xử ℓý mấy con sói này thế nào?” Mạnh ℓý chính cười ha hả nói. Tuy ℓúc sói đến khiến mọi người hoảng sợ, nhưng hiện giờ cũng coi như vượt qua nguy hiểm, hơn nữa còn thu hoạch được không ít.

canvasb2b912.png“Biết rồi, Tam thúc!”

Trong núi ℓúc nửa đêm, nhưng bầu không khí vẫn náo nhiệt và bận rộn.

Nhóm nam nhân giết sói ℓột da, nhóm nữ nhân tẩm muối vào thịt đã chặt, mỗi nhà đều được chia mười cân. Thôn dân đã ℓâu không ăn thịt, ai nấy đều nhìn chằm chằm thịt sói mà nuốt nước miếng. Nếu không phải sợ nửa đêm mùi thịt sói chín sẽ hấp dẫn những dã thú khác, bọn họ đã ℓập tức nấu ℓên ăn rồi.







Bình Luận (0)
Comment