Chương 92: Vận Khí Của Tiểu Bảo
Chương 92: Vận Khí Của Tiểu Bảo
Mạnh Thanh La vẫn đi trước dẫn đường.
Có Mạnh Thanh La dẫn dắt, thôn dân nghỉ ngơi thêm một đêm trên đường xuống núi. Vào chập tối ngày hôm sau, cuối cùng bọn họ cũng bình yên vô sự đi ra khỏi ngọn núi khiến ℓòng người sợ hãi.
Trên đường xuống núi, vận khí của thôn dân rất tốt, có mấy nhà hái được nhân sâm to bằng ngón tay cái, cũng có người hái ℓinh chi năm năm...
Hai củ nhân sâm này đã nhiều tuổi, thật sự rất hiếm thấy. Sau khi nhận được sự cho phép của Dương thị, Mạnh Thanh La ℓập tức cất đi mà không để mọi người xung quanh biết.
Mạnh lão gia tử và Mạnh lý chính đi tới.
"Chúng ta đi vòng khá nhiều, chắc còn khoảng bốn mươi dặm nữa."
Mạnh Thanh La trượt từ trên cây xuống rồi nói với hai ngươi.
“Xa thế!”Mạnh lý chính cũng không biết nên vui mừng hay thất vọng.
"Sao vậy, gia gia?" Mạnh Thanh La nhìn về phía hai người.
"Vừa rồi ông mới bàn bạc với Chính thúc của cháu. Nếu cách không xa thì chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày mai phái hai người về Vân Châu thành để bán mấy thứ kiếm được trên núi, ít nhất cũng tiết kiệm được chút tiền. Với thời tiết quái quỷ này, nếu không bán thì mấy thứ kia có thể giữ được bao lâu? Để hỏng thì phí quá!” Lão gia tử giải thích với Mạnh Thanh La.
"Gia gia, tổng cộng có bao nhiêu thứ?"Tất nhiên, nàng ném thẳng cả cây vào cạnh giếng cổ trong không gian.
Bản thân Mạnh Thanh La cũng hái được mấy gốc dược liệu quý, một đóa linh chi hai mươi năm, một miếng tam thất nhỏ... Nàng cũng không cho người khác biết về hai loại dược liệu này, ném thẳng vào cạnh giếng cổ.
Không gian có thể giữ tươi, nàng định chờ đến sau khi kết thúc chạy nạn, xem có thể trồng một ít dược liệu quý bên cạnh giếng cổ hay không.
Nhìn thấy quan đạo ở phía xa, mọi người biết mình đã vòng qua Vân Châu thành, thế là vui mừng ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi."Ôi, đây là cái gì?"
Mạnh Thanh La buông Đại Bảo trên lưng xuống, phát hiện ngoài Đại Bảo ra, trong sọt còn có thêm hai con vật nhỏ một đen một trắng.
Cún con?
Nó chui vào sọt của nàng từ khi nào?Mạnh Thanh La không để ý. Trong không gian của nàng có sữa bột, đừng nói hai con, cho dù là hai trăm con thì nàng cũng nuôi được. Đây là lần đầu tiên tiểu tử kia bày tỏ muốn một thứ gì đó, vậy nên chỉ cần bé vui vẻ là được.
Sau khi xuống núi, bọn họ lại phải đối mặt với thời tiết nóng và khô hạn.
Mọi người không vui vẻ được bao lâu, lại bị khô hạn và nhiệt độ cao tra tấn đến không cười nổi.
“A La, hiện giờ chúng ta cách Vân Châu thành bao xa?”Mạnh Thanh La trợn mắt, thằng nhãi này nhà nàng rất ít khi cười, trừ khi bé “có việc cầu” mới chịu cười với nàng một cái.
"Đại Bảo thích à?"
"A..." Thích!
“Con thích thì cứ giữ lại đi!”Mạnh Thanh La nhìn hai vật nhỏ lông xù chỉ to bằng bàn tay người lớn, bề ngoài trông cũng không giống chó con lắm.
Nhưng Mạnh Thanh La biết rõ bọn họ vừa ra khỏi núi sâu, chó con ở đâu ra?
Nếu không phải chó, vậy nó là con gì?
Đại Bảo chăm chú nhìn mẫu thân với đôi mắt to lóng lánh, sau đó bé mỉm cười đầy vô sỉ, vươn tay ôm chặt hai bé “chó con” vào lòng, ý tứ rất rõ ràng: Bé muốn!
"Có mười tấm da sói, năm tấm da thỏ, mấy trăm cân thịt sói, sáu củ nhân sâm, năm đóa ℓinh chi, một ít tam thất... và một số ℓoại thảo dược và quả dại không đáng giá khác.”