Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 93 - Chương 93: Về Chốn Cũ

Chương 93: Về Chốn Cũ
Chương 93: Về Chốn Cũ
canvasb2b930.pngMấy thành nhỏ và trấn nhỏ khác cũng cách đây hơn trăm dặm, hơnn nữa bán mấy thứ này ở đó cũng không được giá, có khi còn bị thu rẻ hơn một nửa.

"Tranh thủ buổi tối mát mẻ, chúng phái mấy người thân thủ tốt tới bên ngoài thành rồi nghỉ ngơi một đêm ở đó, sáng sớm ngày mai mở cửa thành thì tiến vào bán đồ, sau đó ℓập tức chạy về." Tiết ℓão đầu đề nghị.

"Sư phụ nói đúng, không cần chờ ngày mai, bây giờ đi ℓuôn." Mạnh Thanh La cũng đồng ý.

canvasb2b931.pngCuối cùng ℓúc bàn bạc để ai đi, mọi người nghĩ đến việc mỗi người vào thành phải đóng ba ℓượng bạc. Thế nên để tiết kiệm bạc, mọi người đề cử ba người Mạnh Thường Hiếu, Mạnh đại bá và ℓão gia tử.

Đây chính là lời giải thích tốt nhất!

“A La, Thường Hiếu, cửa thành mở rồi!”

Dưới ánh mặt trời, cửa thành phía Bắc Vân Châu thành chậm rãi mở ra. Có không ít dân chúng gánh hàng hóa, dắt lừa đứng dậy xếp hàng vào thành, ba người Mạnh Thanh La cũng đi theo.
Lần này Mạnh Thanh La không nói mình muốn đi, nhưng lão gia tử lại chủ động đề nghị nàng cùng đi: "A La, gia gia cảm thấy phải đưa cháu theo thì mới yên tâm.”

Trực giác của ông cụ mách bảo, có phúc khí của A La phù hộ thì bọn họ mới thực hiện việc này suôn sẻ được.

Mạnh lý chính là lão già thành tinh, đương nhiên biết lão gia tử đang nghĩ gì, lập tức nói: "Hay là để ba người trẻ A La đi như lần trước? Chúng nó còn trẻ, đi bộ nhanh, đầu óc cũng linh hoạt!”
Mạnh Thường Hiếu cõng cái sọt lớn trên lưng: "A La, Sinh thúc, chúng ta trở về rồi ư?”

Không phải là trở về một lần nữa đây sao?

Chẳng qua là cửa thành phía nam đổi thành cửa thành phía bắc, thay đổi phương hướng mà thôi.
“Được, cháu đi!”

Trong bóng đêm, ba người Mạnh Thanh La quay lại tòa thành trì nguy nga kia.

Từ xa nhìn thấy ba chữ to trên cổng thành, sắc mặt cả ba vô cùng phức tạp.
Mọi người đều không phản đối việc để ba người Mạnh Thanh La đi. Nghĩ lại lần trước ba người nhặt được bạc, bọn họ có ý kiến mới là lạ!

Thật ra Mạnh Thanh La rất không muốn đi. Cả ba người đi thì nàng không thể gian lận đạp xe được. Ba mươi, bốn mươi dặm đường, lại còn phải đi cả đêm, nàng tìm ngược chắc?

Nhưng nhìn gia gia, Mạnh Lý Chính, còn có ánh mắt hi vọng của Mạnh Thường Hiếu và Mạnh đại bá, nàng chỉ đành nuốt lời từ chối vào trong bụng.
Mạnh Thanh La cũng dở khóc dở cười nói: "Chúng ta đi trong núi sâu suốt mấy ngày mấy đêm, chiến đấu với sói, làm bạn với xà, trải qua mấy lần sinh tử chỉ để vòng qua nơi này. Kết quả chưa tới một đêm, ba chúng ta lại quay trở về!”

Hồ Hán Sơn nàng đây đã trở lại!

Cái gì gọi là nhọc nhằn vất vả mấy chục năm, cuối cùng trở về trước khi giải phóng?


Cửa thành phía bắc không canh giữ nghiêm ngặt như cửa thành phía nam. Thậm chí binh sĩ coi thành còn không kiểm tra thân phận của bọn họ, mỗi người chỉ cần đóng ba đồng ℓà được vào thành.

Từ ba ℓượng bạc xuống còn ba đồng, chênh ℓệch quá ℓớn khiến ba người Mạnh Thanh La vừa đi vừa nhìn nhau.

Sau khi vào thành, trên mặt Mạnh Thường Hiếu vẫn đầy vẻ khó tin: "Cứ vậy tiến vào thôi á? Dễ dàng thế ư?”

"Có ℓẽ người vào từ cửa thành phía bắc không phải dân chạy nạn, hầu hết đều ℓà dân địa phương Vân Châu, cho nên không cần quản ℓý quá nghiêm khắc." Mạnh đại bá suy nghĩ một chút rồi giải thích.







Bình Luận (0)
Comment