Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 901 - Chương 901: Nghỉ Ngơi Tốt

Chương 901: Nghỉ Ngơi Tốt
Chương 901: Nghỉ Ngơi Tốt
canvasb2c9010.png“À, vâng, cửu ca.”

Sau khi Yến Thập Nhất rời đi, Yến Tu Trúc gọi hai Lonng vệ và hai ám vệ của mình tới, bảo họ điều tra tin tức về nhiệm vụ của Sát Thủ các.

Chờ sau khi các thủ hạ đã rời đi, Yến Tu Trúc ngồi suy nghĩ một ℓát, cuối cùng vẫn quyết định ra khỏi Vương phủ, đi về phía Di hồng viện nơi Sở Tử Dữ ở. Hắn biết trong những ℓúc thế này, Sở Tử Dữ đang tức giận sẽ không về Hầu phủ để nhìn vẻ mặt đáng ghét của ℓão tử và nữ nhân kia.

Bá tước phủ Phúc Ân.

Bởi vì đường sá xa xôi, mọi người đều phong trần mệt mỏi không chịu nổi. Bọn họ dọn dẹp sơ qua đồ đạc một chút rồi tắm rửa qua ℓoa. Ăn uống và rửa mặt xong xuôi, cả nhà đều kéo nhau đi ngủ.

Ngay cả Mạnh Thanh La cũng không vội đi tới Huyện chủ phủ gặp Hoàng đế cữu cữu. Bắt đầu từ ngày mai, chuyện ở kinh thành sẽ càng ngày càng nhiều thêm, nàng buộc phải nghỉ ngơi cho tốt. Ngồi xe ngựa tám chín ngày ℓiên tiếp khiến nàng rất mệt mỏi, giờ mấy đứa nhóc đều không ở đây, nàng cũng mệt nên muốn ngủ một giấc trước rồi mới tính chuyện khác sau.



"Ta biết rồi, chỉ hai ngày thôi, hai ngày là được rồi. Ta còn phải đi đón nương tử mới cùng ngươi nên sẽ không sup sụp thế này nữa đâu.” Sở Tử Dữ giơ hai ngón tay lên.

"Tùy ngươi!" Yến Tu Trúc đứng lên: “Nhớ kỹ lời ta nói, Sát Thủ các khó đối phó, không thể coi thường, ngươi đi đâu cũng phải dẫn theo đủ người.”

"Biết rồi, ngươi yên tâm đi về đi. Ta biết mấy ngày này ngươi sẽ rất bận mà.”

“Ừm, ta đi đây.” Yến Tu Trúc xoay người rời đi, không nhiều lời. Giữa bạn bè thân thiết không cần nói quá nhiều mà hai bên đều có thể hiểu được tấm lòng của nhau.
Yến Tu Trúc đến để nói cho Sở Tử Dữ biết hắn ta không cô đơn. Ngoại trừ những người nhà khó chịu kia, hắn ta còn có những người bằng hữu tốt này, còn có Mạnh Thanh La cũng quan tâm đến hắn ta nữa.

"Mẫu thân, người thấy chứ, nhi tử không cô đơn đâu. Ngoại tổ gia ủng hộ con, A Trúc và Thái hậu nương nương cũng quan tâm đến con, bây giờ còn có thêm một người nữa. Nàng ấy là một nữ tử rất xinh đẹp."





Quần áo trên người hắn ta đã được thay rất sạch sẽ, là màu đen trang nghiêm chứ không phải màu đỏ nổi bật.

“Ngươi... Sao ngươi lại tới nhanh như vậy?” Sở Tử Dữ nghe thấy giọng nói của Yến Tu Trúc thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.

“A La lo lắng cho ngươi nên bảo Yến Thập Nhất đến Vương phủ.”

Yến Tu Trúc đi đến bên cạnh hắn rồi ngồi xổm xuống, cầm lấy tờ tiền giấy bên cạnh châm lửa đặt trước bia mộ, thắp thêm ba nén nhang, sau đó đứng lên bái lạy với tư cách một tiểu bối.
Yến Tu Trúc cũng không tìm được Sở Tử Dữ ở Di hồng viện, nghe nói hắn ta đã rời đi được một lát. Yến Tu Trúc nghe xong xoay người rời đi, không chần chờ quất ngựa đi về một hướng.

Xem ra hắn rất quen thuộc với con đường này, dường như đã đi qua rất nhiều lần rồi.

“Ta biết ngay ngươi lại tới đây mà.”

Quả nhiên, Yến Tu Trúc tới trước một ngôi mộ đã thấy Sở Tử Dữ quỳ gối trước mộ ngẩn người. Đôi mắt đẹp vô hồn nhìn chằm chằm vào bia mộ, có chút trống rỗng.
“Tính tình của ngươi vẫn như lúc nhỏ, có chuyện gì là lại tới chỗ bá mẫu. Ngươi sẽ khiến bà ấy ở dưới cửu tuyền lo lắng cho ngươi, ngủ không yên.” Yến Tu Trúc tiếp tục nói.

“Ở đây khó chịu lắm...” Sở Tử Dữ vỗ vỗ chỗ bẩn ở ngực, hốc mắt đỏ bừng.

“Khó chịu thì đánh trả đi chứ, người còn đang ảo tưởng gì nữa? Ngươi nhìn A La mà xem, nàng ấy làm như thế nào? Sát phạt quyết đoán! Chẳng lẽ ngươi còn định thua kém cả một nữ tử hay sao? Tình cảnh trước kia của A La đâu có tốt hơn ngươi ở điểm nào? Điểm duy nhất nàng ấy tốt hơn ngươi là có một gia đình dưỡng phụ yêu thương mình mà thôi.”

“A La nhờ ta nghĩ biện pháp đối phó với Sát Thủ các, ta cũng đã phái người đi điều tra, nhưng mấy ngày nay ngươi hãy cẩn thận một chút. Dù ngươi ở đâu hay đi ra ngoài đều phải mang người theo. Trước ngày đại hôn của ta và A La, ta không có quá nhiều thời gian và sức lực chú ý đến ngươi đâu.” Yến Tu Trúc lại tiếp tục cằn nhằn.




Bình Luận (0)
Comment