Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 902 - Chương 902: Chắc Chắn

Chương 902: Chắc Chắn
Chương 902: Chắc Chắn
canvasb2c9020.pngSở Tử Dữ ngồi trước mộ, sau khi huyên thuyên ℓải nhải tâm sự nỗi ℓòng với mẫu thân của mình mới chịu đựng cơn đau ở chân, đi về Di hồng viện trong màn đêm vô biên.

Sau khi tới Di hồng viện, hắn ta ngả người xuống giường ngủ thiếp đi ℓuôn.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau.

Mạnh Thanh La dẫn theo bốn nhóc tỳ Bình Bình và An An, Đại Nha và Trụ Tử đến Huyện chủ phủ gặp Hoàng đế cữu cữu. Phương cô cô và Minh cô cô cũng đi cùng bọn họ.

Mấy người vừa vào cửa phủ đã nhìn thấy Tây Môn Vô Trần dắt một đứa bé dáng vẻ trắng trẻo mập mạp ℓại rất đáng yêu, mặc cẩm phục xa xỉ, trên cổ đeo khóa trường mệnh, đi ra ngoài.

"Cữu cữu!"

"Bảo Miêu ca ca..." Bình Bình và An An cũng nhận ra tiểu hài tử đang nắm tay Tây Môn Vô Trần. Hai đứa nhỏ vọt tới trước mặt cậu bé, cả ba đều ôm nhau.

"Bình Bình, An An, Trụ Tử ca, Đại Nha tỷ..." Lâu lắm rồi Bảo Miêu mới được gặp lại mấy tiểu đồng bạn, trong lòng vui vẻ như sắp bay lên.

Mấy tiểu bằng hữu ôm nhau vừa nhảy nhót vừa hò hét, hoàn toàn nhiệt tình bày tỏ sự phấn khích, vui mừng khi gặp lại nhau.

“Cữu công!”

“Cữu công!”

“Ấy ấy ấy... A La, Bình Bình, An An.” Tây Môn Vô Trần đáp lại ba tiếng liên tiếp, trên khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên hiện lên nụ cười: “Biết các cháu sẽ đến nên ta đang chuẩn bị đưa Bảo Miêu đi gặp mấy đứa đây!”
“Vâng bà ấy có nói, cháu biết rồi.” Mạnh Thanh La gật đầu.

“Trong lòng đã chuẩn bị xong cho cả đời rồi chứ? Cháu chắc chắn chưa?” Tây Môn Vô Trần lại hỏi.

“Hả? À, rồi ạ!” Đầu tiên Mạnh Thanh La ngây người một chút, sau đó lập tức hiểu ý của Hoàng đế cữu cữu, gật đầu: “Cũng gần như thế ạ, chúng cháu đã quen biết lâu như vậy rồi, hắn vốn là phụ thân bọn nhỏ. Hắn thích cháu, cháu cũng thích hắn. Hắn có thể vượt qua khảo nghiệm, thân phận không tệ, ngoại hình cũng rất tốt, đời này chính là hắn!"
“Cháu thích là được rồi, nếu một ngày nào đó cháu không thích nữa hoặc hắn dám làm chuyện có lỗi với cháu, cháu cứ thẳng tay mà đánh, đánh rồi ném hắn xuống sông cho cá ăn. Cữu cữu sẽ tìm cho cháu một người khác trẻ tuổi hơn, đẹp trai hơn. Dù sao tiểu cô nương như các cháu đều thích trai đẹp giá trị nhan sắc cao."

“Ha ha… Cữu cữu bao che cho cháu quá rồi, Yến Tu Trúc không dám đâu. Ngài nhìn phụ vương hắn đi, Yến Vương phi còn là người không có nhà mẹ đẻ mà mấy chục năm qua phụ vương hắn vẫn luôn đối xử tốt với bà ấy. Cháu tin rằng Yến Tu Trúc cũng có thể làm được!” Mạnh Thanh La cười ha ha nói với Hoàng đế cữu cữu. Có một Hoàng đế cữu cữu bao che khuyết điểm như thế này, nàng đúng là nhặt được bảo vật rồi!


Tây Môn Vô Trần cũng vô cùng vui mừng khi gặp lại Mạnh Thanh La, hai người vừa đi vào trong vừa nói chuyện: “Đi đường thế nào? Cháu có mệt không?”

“Cũng tạm ạ, cháu nghỉ ngơi một đêm là bình thường lại thôi.” Mạnh Thanh La cười trả lời Tây Môn Vô Trần. Nàng nhìn hắn ta một chút rồi nói đùa: “Cữu cữu càng ngày càng đẹp trai, đúng là một đại thúc đẹp trai tiêu chuẩn!”

“Ha ha...” Tây Môn Vô Trần cười to: “Lão già sao có thể so với thanh niên các cháu, vị hôn phu kia của cháu còn là soái ca đệ nhất Đại Yến cơ mà.”
Dù là Tây Môn Vô Trần hay là Mạnh Thanh La, chỉ cần hai người vừa nói chuyện là cảm thấy vô cùng thân thiết và trôi chảy. Bọn họ giao tiếp bằng ngôn ngữ kiếp trước thực sự rất rõ ràng, không cần biểu đạt bằng ngôn ngữ của triều đại này, không cần phải cân nhắc câu từ để nói.

“Phương cô cô đã nói với cháu chưa? Cháu sẽ phải thêu một mũi kim cuối cùng trên giá y của con.”

Theo quy củ, nữ tử đều phải tự mình thêu giá y. Nhưng Mạnh Thanh La là Công chúa, giá y quá mức phức tạp nên nàng hoàn toàn không cần phải tự tay làm. Hơn nữa nàng không biết nữ công chứ đừng nói là tự thêu giá y. Mạnh Thanh La không tự thêu cũng không sao, nhưng nàng nhất định phải là người thêu một mũi cuối cùng, thêu xong cất kim, hoàn thành giá y.




Bình Luận (0)
Comment