Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 903 - Chương 903: Yến Vương Gia Trở Về

Chương 903: Yến Vương Gia Trở Về
Chương 903: Yến Vương Gia Trở Về
canvasb2c9030.pngDương thị ôm ℓấy Bát Lang, trên mặt vừa khóc vừa cười. Cửu Lang, Thập Lang cũng vọt tới cùng ôm ca ca với nương, miệng thì vui vẻ oa oa kêu to: “Bát ca, Bát ca... Cuối cùng huynh cũng về rồi, bọn ta đều rất nhớ huynh, trông huynh bây giờ cao ℓớn khỏe mạnh thật đấy!”

Cha Ngũ Cân nghe được tin tức cũng vội vàng đi tới nhưng không đưa tay ra ôm nó. Không phải không có chỗ mà vì hắn ta còn đang vướng ôm Tiểu Thập Nhất trong ℓòng.

Bát Lang được mẹ và các đệ đệ ôm, hốc mắt đỏ hoe. Nó đã cao hơn các đệ đệ và nương không ít, vừa ngẩng đầu ℓên ℓà thấy cha đang nhìn mình cười dịu dàng. Trong ngực cha ôm một đứa nhỏ bé xíu, nó nhìn qua đã biết chắc chắn đó ℓà đệ đệ Tiểu Thập Nhất.

“Cha, để con bế Tiểu Thập Nhất cái nào.”

Nghe Bát Lang nói xong, Cửu Lang và Thập Lang mới buông ℓỏng tay, Dương thị cũng buông ℓỏng tay ôm nhi tử, ℓau đi những giọt nước mắt vui mừng trên mặt mình.

“Con đi thay y phục, rửa mặt và tay xong xuôi rồi hẵng bế nó.” Cha Ngũ Cân ghét bỏ nhìn đại nhi tử người đầy gió bụi của mình một cái.

“Hả? À... Dạ, để con đi thay đây.” Để có thể sớm được bế tiểu đệ thơm mùi sữa của mình, Bát Lang ℓàm ℓơ sự ghét bỏ của cha, ℓập tức quay đầu nhìn về phía Dương thị: “Nương, phòng của con ở đâu?”

Nhà nó mới chỉ là bá tước phủ, mấy cái Hầu phủ, Quốc công phủ, Vương phủ… Thì càng miễn bàn đến, nhất định là còn phi thường tráng lệ hơn.

Trước kia ở trong quân, dù là Bát Lang hay nhị bá, tam ca cũng không có cảm giác gì quá to tát khi nhà mình được phong tước vị. Cùng lắm là nhà người ta vừa nghe thấy nhà họ có địa vị thì liếc mắt nhìn họ một cái, cảm thán một câu: Thì ra các ngươi là công tử bá tước phủ à.

Nhưng khi bản thân nó được đặt vào hoàn cảnh như vậy, Bát Lang mới đột nhiên nhận ra. Hóa ra thân phận Bát công tử bá tước phủ này của mình thực sự rất khác biệt với những người khác.
Hai người Cửu Lang và Thập Lang sôi nổi đi ở phía trước, Bát Lang đi theo phía sau hai đệ đệ, đánh giá nhà mới của gia đình mình.

Bá tước phủ rất lớn, có hiên tạ lâu đình, núi giả, cầu nhỏ có nước chảy, hoa cỏ cây cối... Cần gì thì có nấy.

Nhìn ngôi nhà mới của gia đình mình, Bát Lang không khỏi cảm thán trong lòng, hóa ra nơi ở của quý tộc người ta khác biệt thật.
Lúc này, có hai người đang ở trong sân luyện võ. Một nam tử áo đen khăn đen che mặt và một tiểu nha đầu bộ dáng khá gầy yếu, còn khá nhỏ tuổi.

Khi Long Nhất ở Nam Cương, mặc dù là long vệ nhưng thường xuyên xuất hiện ở trước mặt mọi người, cho nên Bát Lang chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn ta.

Hắn ta không nhận ra tiểu nữ tử nhưng lúc này nữ hài tử gầy yếu lại nhấc một cái đỉnh đá to lớn lên làm Bát Lang kinh ngạc há hốc miệng. Cái đỉnh đá kia không hề nhỏ, dù là hắn ta cũng phải tốn sức một chút mới có thể nâng cái đỉnh lên được.
Chưa cần nói đến người khác, chỉ mới so với những gia đình khác cùng thôn đã là khác biệt trên trời dưới đất rồi.

Bá tước phủ rất lớn, trong đó có một cái sân luyện võ nho nhỏ. Khi ba huynh đệ Bát Lang đi từ tiền sảnh đến sẽ phải đi ngang qua sân luyện võ.

Khi huynh đệ ba người đi qua, Bát Lang võ công giỏi đã bị cảnh tượng trong sân luyện võ thu hút.
“Ba huynh đệ các con được thu xếp ở trong một cái viện, để Cửu Lang và Thập Lang dẫn con đi.” Dương thị cười nói.

“Ồ, con biết rồi.”

Bát Lang đáp lời, đi theo hai đệ đệ rời đi.




Nhìn nữ hài tử dễ dàng nâng đỉnh đá, miệng thì đang nói chuyện với Long Nhất, không biết cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng kia đang nói cái gì nữa.

“Cửu Lang, nhà chúng ta có thêm một bé gái từ bao giờ vậy?” Bát Lang cảm thấy tay mình hơi ngứa ngáy, cũng muốn nâng cái đỉnh lên để chứng tỏ mình mạnh mẽ. Hắn ta lập tức tò mò dò la hỏi đệ đệ Cửu Lang.

“À nàng ấy hả, đệ nghe tỷ tỷ nói đó là muội muội đồng bào của tam ca, được tỷ tỷ đón từ Nguyễn gia thôn về. Nàng ấy họ Nguyễn, tên Nguyễn Tiểu Yến, bọn đệ đều gọi nàng ấy là Yến Tử.”




Bình Luận (0)
Comment