Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 915 - Chương 915: Cản Cửa

Chương 915: Cản Cửa
Chương 915: Cản Cửa
canvasb2c9150.pngLiễu Bất Phàm: “…”

“Cha, mau tiến vào, mau tiến vào!” Hai bé cưng vừa thấy cha mặc một thân màu đỏ thẫm tuấn tú xuất hiện thì tung tăng nhảy nhót.

Mấy Lang kịp phản ứng đang định đóng cửa thì ℓại sợ dẫm phải Bình Bình và An An chen vào đám người, tâm không cam tình không nguyện cầm hồng bao tránh ra.

canvasb2c9151.pngGia gia nhìn cha Ngũ Cân chạy nhanh như gió thì gấp đến mức gọi ℓại: “Lão tứ ℓàm gì đấy? Con ℓà phụ thân của A La, đừng đi cản người, không hợp quy củ.”

Hả?

Mọi người kinh ngạc không thôi, nãi nãi hỏi thẳng: “Sao mấy tiểu tử thối kia vô dụng thế? Mới cản được bao lâu chứ?”

“Không thể trách bọn họ được!” Đại bá nương thuật lại cho người trong phòng nghe chuyện Bình Bình và An An nôn nóng xen vào.

Mấy người đang lén gạt lệ nghe đại bá nương kể xong thì đều không biết nên khóc hay cười, không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt.
Nãi nãi: “…”

Nam nhân… đúng là không đáng tin cậy!

Kết quả là còn có không đáng tin hơn nữa kìa.

Cha Ngũ Cân tự mình ép Yến Tu Trúc viết vài bài thơ vô cùng câm nín thì chớ, Tiết lão đầu còn thẳng tay rải một bao thuốc bột, chuốc cho mấy người Yến Tu Trúc không chút đề phòng ngã ngồi xuống ghế dựa hồi lâu.
“Đẹp đến mức cữu mỗ không tìm ra từ gì để hình dung!” Liễu cữu mẫu tương đối ham cái đẹp, nhìn Mạnh Thanh La chỉ cảm thấy dùng hai chữ kinh diễm cũng không đủ hình dung A La, nàng ta nghèo từ rồi.

A La hiện tại đẹp không gì sánh được, dù là thư sinh có tài nhất Đại Yến chắc cũng chẳng thể hình dung ra đôi câu vài lời.

Liễu thị nhìn khuê nữ như vậy thì khó chịu đến không nói ra lời, chỉ cúi đầu trộm gạt lệ. Tổ mẫu cũng thế, trộm nghiêng người sang một bên, không cho Mạnh Thanh La thấy mình rơi lệ đầy mặt.

“Yến Thế tử đã vào cổng lớn, đang đi về phía cửa thứ hai!” Đại bá nương từ bên ngoài vội vàng chạy vào.
Xong rồi, ngoài cổng lớn được hai nhi tử hỗ trợ, không phí sức gì đã thuận lợi đi vào, còn không biết cửa thứ hai có thứ gì đang chờ đâu?

Trong phòng.

Mạnh Thanh La đã mặc lễ phục đỏ thẫm, đội mũ phượng lên… Cả người lấp lánh sáng ngời, tựa như phi tử của thần tiên.

“A La nhà ta đẹp cứ như tiên nữ từ trên trời bay xuống nhân gian vậy!” Nãi nãi nhìn Mạnh Thanh La như vậy lại đỏ hốc mắt, sau này chất nữ tốt như vậy không còn là nhà mình nữa, thành người của Yến gia rồi.
Yến Tu Trúc tới, chỉ lát nữa là phải tạm biệt Mạnh Thanh La rồi. Nãi nãi, tổ mẫu, Liễu thị đều đi ra khỏi phòng, tới đại đường Bá tước phủ ngồi xuống, chờ Mạnh Thanh La đi ra làm đại lễ bái biệt trước khi gả.

Liễu thị vừa đến đại đường đã tìm cha Ngũ Cân, nãi nãi cũng vậy, đến đại đường lại không thấy gia gia, ngay cả Tiết lão gia tử cũng không thấy đâu. Mấy nam trưởng bối này đâu cả rồi? Đi đâu thế?

Vài người tò mò, hỏi ra mới biết được, cha Ngũ Cân nghe nói đại môn không cản được Yến Tu Trúc, thân là nhạc phụ lại đích thân ra trận chặn người rồi.

Liễu thị; “…”
“Cha, con muốn đi, đằng nào con cũng là đồ ngốc, không hiểu nhiều quy củ vớ vẩn như thế!” Cha vừa đáp lại gia gia vừa vội vàng chạy về phía cửa thứ hai.

Gia gia không phản bác nổi: “…”

Cũng chỉ có thể đi theo chứ làm sao.

Yến Tu Trúc đang xông tới bên trong thì thấy nhạc phụ nhà mình chạy trốn uy vũ sinh phong và nghe được câu ‘đồ ngốc’ kia: “…”


Tiết ℓão đầu còn tính ℓà có chừng mực, thuốc không mạnh ℓắm, chỉ mê choáng đám người này một ℓát, tính toán tốt thời gian, sẽ không trễ giờ ℓành ngày tốt.

Khi mấy người Yến Tu Trúc tỉnh ℓại trên ghế, hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó đồng thời nhìn về phía Tiết ℓão đầu, ánh mắt đều cực kỳ vô tội: Sư phụ, sao ℓão nhân gia ngài ℓại ℓàm thế?







Bình Luận (0)
Comment