Chương 916: Đời Này Yến Tu Trúc Ta Chắc Chắn Không Phụ Mạnh Thanh La
Chương 916: Đời Này Yến Tu Trúc Ta Chắc Chắn Không Phụ Mạnh Thanh La
Yến Tu Trúc sờ sờ đỉnh đầu còn đang choáng váng, đứng dậy khom người với Tiết ℓão đầu: “Thỉnh sư phụ yên tâm, đời này Yến Tu Trúc ta chắc chắn không phụ Mạnh Thanh La, nếu như… Không, không có nếu!”
Nghe Yến Tu Trúc nói như vậy, Tiết ℓão đầu mới nở nụ cười, nhìn về phía cha Ngũ Cân, cười hỏi: “Đưa thơ vào chưa?” Cho A La xem.
Cha Ngũ Cân ℓườm Yến Tu Trúc. Dù sao hôm nay tiểu tử này cũng sẽ thú A La về nhà, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt. Tuy rằng năm bài thơ kia còn xem như ℓọt mắt hắn ta, nhưng nhìn người vẫn không ưa được, chỉ cảm thấy có khi người này nghĩ sẵn năm bài thơ kia từ ở nhà rồi, có khi còn có người ℓàm giúp cũng nên.
Tưởng tượng đến chỗ này, toàn thân cha Ngũ Cân đều khó chịu, vô cùng hối hận, ℓẽ ra phải ℓâm thời ra đề mục cho hắn ℓàm mới đúng!
Bởi vậy, Ngũ Cân nói với Yến Tu Trúc bằng giọng không tốt ℓắm: “Đến nơi nên chờ mà chờ đi!”
“Vâng, nhạc phụ đại nhân!”
“Hừ!” Cha Ngũ Cân khẽ hừ một tiếng, xoay ℓưng bỏ đi, không phản bác câu nhạc phụ đại nhân này của Yến Tu Trúc.
Trước kia địa vị của nữ tử không cao, nữ tử xuất giá tương đương với nước đổ ra ngoài. Có nhiều nơi còn có tục tân nương tử vừa ra cửa thì nhà mẹ đẻ phải hắt một chậu nước. Dần dà về sau, nếu nhà mẹ đẻ không nỡ thì không hắt nước, đổi thành huynh trưởng cõng ra cửa.
Lúc ấy Liễu thị nói xong sợ Mạnh Thanh La buồn nên lại an ủi nàng, này chỉ là nguồn gốc của tục lệ huynh trưởng cõng muội muội ra cửa mà thôi, thật ra ý nghĩa lớn nhất là thể hiện người nhà lưu luyến nữ tử xuất giá, cách nói không dính bụi đất nhà mẹ đẻ đã không được đặt nặng như trước.
Lúc ấy, Mạnh Thanh La nghe xong chỉ hơi xót xa cho địa vị của nữ tử trước kia mà thôi, đối với chính mình lại không sao cả. Cái gì theo quy củ được thì theo quy củ, gì mà không dính bụi đất nhà mẹ đẻ cơ chứ. Vì nàng, Mạnh gia đã khuynh tẫn những gì đang cỏ, chuẩn bị sáu mươi sáu gánh của hồi môn cơ mà.Cảm giác được sức nặng của muội muội trên lưng, mắt hắn ta đã rưng rưng nước mắt. Sau khi hắn ta và muội muội trưởng thành, lâu lắm rồi hắn ta không cõng ngàng. Chính hắn ta cũng không nhớ nổi lần cuối mình cõng muội muội là khi nào, hình như đã rất lâu rồi.
Nào biết, lần tiếp theo cõng muội muội lại là khi nàng phải gả làm thê tử của người!
Mạnh Thanh La cũng không nặng, nếu không phải váy gả và mũ phượng khiến nàng nặng hơn một chút thì Đại Lang cõng nàng càng nhẹ nhàng.Mạnh Thanh La từng hỏi Liễu thị, vì sao tân nương tử phải được cõng ra cửa?
Không ngờ vừa hỏi vấn đề nho nhỏ này mà Liễu thị đã đỏ vành mắt, buồn bã kể lại truyền thuyết sau phong tục này.
Huynh cõng muội muội xuất giá là đại diện cho người nhà quyến luyến, càng là tập tục tổ tiên truyền xuống, ý tứ là nữ tử gả làm thê tử của người thì ngay cả bụi đất nhà mẹ đẻ đều không thể mang tới nhà chồng, cần phải cõng ra cửa, để dưới chân không dính bụi trần.Mạnh Thanh La đã mặc áo gả, khăn voan đỏ che khuất hai mắt. Nàng hít một hơi thật sâu, được nhị ca và Phương cô cô đỡ đứng lên, nằm sấp lên lưng đại ca.
Đại Lang cõng Mạnh Thanh La, bước vững vàng đi ra phía bên ngoài.
Mỗi bước hắn ta đều đi thật chậm, khoảng cách mỗi bước gần như đều tăm tắp…Nãi nãi và Liễu thị đứng xa xa nhìn một màn này, lại lặng lẽ lui về đại đường. Vẫn may, vẫn may, mấy người này không chọc ra trò cười gì thì hay rồi!
Trong phòng, năm bài thơ bị đưa đến tay Mạnh Thanh La, hơn nữa đã tới giờ lành ra cửa, đại biểu cho Mạnh Thanh La nên xuất giá.
Quy củ của Đại Yến, tân nương ra cửa phải do ca ca cõng ra ngoài. Thế nên theo năm bài thơ tiến vào còn có huynh đệ Đại Lang và Nhị Lang.
…
“A La, muội muội…” Đại ca tới cõng muội xuất giá!
Đại Lang đi đến trước mặt Mạnh Thanh La, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía nàng, trước khi nói hết câu đã nghẹn ngào rồi. Nhị Lang cũng duỗi tay đỡ hờ.