Chương 917 - Chương 917: Lên Kiệu
Chương 917: Lên Kiệu
Chương 917: Lên Kiệu
Hiện tại muội muội hắn ta đã ℓà đại thụ che trời trên đỉnh núi, vì gia đình, vì bá tính, vì Đại Yến trả giá hết thảy những gì nàng có khả năng ℓàm được, khiến nam tử cũng bị nàng so cho ảm đạm không bằng.
Ngay cả ca ca ℓà hắn ta cũng chỉ có thể ngước nhìn ℓên.
Đại Lang vừa nghĩ ngợi vẩn vơ vừa cõng Mạnh Thanh La vào đại đường.
Trên đại đường, các trưởng bối đã ngồi chờ sẵn. Gia gia, nãi nãi, tổ mẫu, cha, nương…
Mạnh Thanh La được Đại Lang cõng vào đại đường, ℓần ℓượt quỳ ℓạy vài vị trưởng bối, cũng nghe bọn họ răn dạy.
Những ℓời các vị trưởng bối căn dặn đều ℓà ℓời khách sáo ngoài mặt được soạn sẵn, chỉ ℓà dặn dò Mạnh Thanh La thuận chồng dạy con, đối xử với công công bà bà cho tốt, an tâm sinh hoạt.
Đại Yến không có phong tục khóc gả, thế nên dù ba người nãi nãi và tổ mẫu, Liễu thị ℓưu ℓuyến đến đâu cũng phải cố nhịn nước mắt rơi xuống.
Chờ Mạnh Thanh La quỳ xong, đứng dậy ra cửa thì đến lượt Nhị Lang cõng, Đại Lang ở cạnh đỡ, sau lưng ba người là tám đệ đệ đi thành hàng chỉnh tề, mỗi bên bốn người, nâng làn váy lễ phục thật dài cho Mạnh Thanh La.
Sau lưng tám đệ đệ chính là tám hoa đồng nho nhỏ, mỗi hoa đồng cầm một lẵng hoa bé xinh, trong lẵng là đủ loại cánh hoa tươi các loại màu sắc, tản ra mùi thơm.
Trong viện, Yến Tu Trúc nhìn Mạnh Thanh Lang trang điểm tỉ mỉ được Nhị Lang cõng ra tới thì hơi ngẩn người. Tuy chưa thấy mặt nàng, nhưng hắn tưởng tượng được gương mặt dưới lớp voan đỏ kia sẽ khiến người choáng ngợp đến nhường nào.
“A Trúc, nên đón Thế tử phi lên kiệu rồi.” Sở Tử Dữ thấy Yến Tu Trúc nhìn ngây người thì lên tiếng nhắc nhở hắn.“A La, con cũng thế, gả vào Vương phủ rồi, phu thê tôn trọng lẫn nhau, thông cảm lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau. Con phải hiếu thuận công công, bà bà, giúp phu dạy tử, an tâm sinh hoạt. Cũng đừng hơi tí là nhảy dựng lên, ỷ vào Thế tử cưng chiều mà ở trong Vương phủ muốn làm gì thì làm.”
“Nương, con biết rồi, nương yên tâm đi. Con nào dám chứ, con sợ Yến Tu Trúc cáo trạng với nương.” Mạnh Thanh La ngồi trong kiệu đáp lại.
Yến Tu Trúc: “…” Ta là hạng người thích cáo trạng như vậy à?
Liễu thị: “…” Vốn đang tràn đầy quyến luyến lại bị Mạnh Thanh La chọc cho nín khóc mỉm cười.Đứa nhỏ này thật là, tình huống long trọng, nghiêm túc như vậy cũng không chị nói chuyện đàng hoàng được à?
Mạnh Thanh La vừa chọc cười, bao nhiêu lưu luyến trên mặt các trưởng bối Mạnh gia đều đổi thành ý cười, ngay cả Hoàng đế cữu cữu Tây Môn Vô Trần cũng cười tủm tỉm.
Toàn bộ trưởng bối đều đưa ra cổng lớn, tính cả Liễu cữu cữu, Liễu cữu mẫu và Hoàng đế cữu cữu Tây Môn Vô Trần.
Đến thời điểm này, nương Liễu thị cuối cùng không nín nhịn nổi nữa, tiến lên vài bước, rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói với Yến Tu Trúc: “Thế tử, con và A La thành thân rồi nhất định phải sống tốt, phu thê hòa thuận, thông cảm bao dung lẫn nhau. Có việc gì hai người thương lượng rồi làm, tuyệt đối đừng hành động theo cảm tình. A La nhà ta bị người trong nhà chiều quen từ nhỏ, hơi có chút tính xấu nhỏ. Nhưng lòng con bé lương thiện, không hại người, không chọc người…” Liễu thị nói đến cuối thì nước mắt đã đong đầy hốc mắt, sau đó chảy dọc hai má.
“Nhạc mẫu yên tâm, chờ A La gả vào Vương phủ rồi, con và người trong Yến Vương phủ đều sẽ lấy nàng làm trọng, ưu tiên nàng trong mọi việc.” Yến Tu Trúc lập tức đảm bảo.
Bao lâu vậy rồi, chẳng lẽ hắn còn không hiểu tính của A La hay sao. Hắn nào dám làm gì, đều nghe A La hết. Hắn sợ bị đánh thành gấu trúc.Cái tên này, vui sướng đến ngốc luôn rồi à?
Cũng đúng thôi, một nữ tử tốt đẹp như vậy bị hắn cưới được, nếu là mình, mình cũng vui đến ngốc luôn!
Thật ra vết thương trên đùi của Sở Tử Dữ còn chưa khỏi hẳn, nhưng vì huynh đệ, vì Mạnh Thanh La, hắn ta nén đau cũng phải tới.
Yến Tu Trúc nghe Sở Tử Dữ nhắc nhở mới khôi phục tinh thần. Hắn cáo biệt các trưởng bối Mạnh gia, lại dẫn Nhị Lang cõng Mạnh Thanh đến cạnh kiệu, duỗi tay bế Mạnh Thanh La lên, đỡ nàng nhập kiệu.