Chương 929: Ai Cần Huynh Lo
Chương 929: Ai Cần Huynh Lo
Thấy thế, Yến Tu Trúc ra ℓệnh cho Phó Tam Nguyệt và Yến Ưng đánh xe ngựa vào vương phủ trước, không ℓàm phiền hai người.
Mạnh Thanh La phải an ủi một ℓúc ℓâu thì mới khuyên được Yến Tử: “Đi thôi, vào phủ rửa mặt đã, tỷ tỷ sẽ nói chuyện với muội.”
“Vâng, tỷ tỷ, xin ℓỗi tỷ, muội không kìm được…”
“Ngốc quá, có gì đâu mà xin ℓỗi.” Mạnh Thanh La nắm tay Yến Tử vào phủ rồi dẫn nó tới hậu viện, gọi Danh Vụ bưng một chậu nước đến cho Yến Tử rửa mặt.
“Công chúa, Bát công tử và Tam công tử đến.” Yến Tử vừa rửa mặt xong, Phương cô cô đã tới bẩm báo.
“Tỷ, tỷ…” Đó ℓà giọng Bát Lang, nghe rất ℓo ℓắng: “Tỷ, Yến Tử ℓén chạy tới vương phủ, tỷ thấy Yến Tử không?”
“Ở chỗ ta, các đệ vào đi!”
Tỷ tỷ biết y thuật, biết võ, còn đến Nam Cương dẫn binh đánh giặc, nó tin chỉ cần chịu khó, cố gắng luyện võ, nó cũng sẽ làm được thôi.
Nghe hoài bão của Yến Tử, Mạnh Thanh La vừa mừng vừa ngạc nhiên. Nàng đã và đang làm thế vì mong có thể thay đổi địa vị xã hội và gia đình của nữ tử Đại Yến qua bản thân mình.
Nàng rất mừng khi Yến Tử nghĩ được như thế.
Hơn nữa, sau khi Yến Tử đến Nam Cương, có Yến Vương gia, nhị bá, Tam Lang và Bát Lang chăm sóc, nàng không cần lo nó không có nơi học võ, hay thiếu sự an toàn.“Ồ… Muội tưởng huynh muốn lo hả? Chẳng qua huynh sợ nếu muội bị đám buôn bán trẻ con kéo đi mất thì sẽ có lỗi với đại ca muội, huynh…”
“Hức…” Nghe thấy hai chữ đại ca, Yến Tử vừa nguôi ngoai lại buồn bã oà khóc.
“Mạnh Bát Lang, đệ không biết nói gì thì im lặng, ở đây không có ai nghĩ đệ câm điếc đâu.” Mạnh Thanh La tức giận mắng Bát Lang.
“Tỷ, đệ lo cho Yến Tử mà!” Bát Lang ngẩn ra, cũng ấm ức.Yến Tử bảo Mạnh Thanh La rằng, nó sẽ về nhà với đám người Tam Lang để an ủi cha, nương và nhị ca, Mạnh Thanh La không cần lo cho nó nữa.
Nó còn bảo Mạnh Thanh La, nó muốn đến Nam Cương, nhìn vùng biển mà đại ca đã hy sinh, nó cũng muốn tòng quân trên mảnh đất đó, tiếp bước đại ca, làm việc mà hắn ta chưa kịp hoàn thành.
Tuy nó còn nhỏ, nhưng Bát Lang ca cũng chưa lớn, huynh ấy đi được, nó cũng đi được.
Yến Tử chịu ảnh hưởng từ Mạnh Thanh La, không hề nghĩ mình không thể tòng quân nếu là nữ tử.Nhưng nếu Yến Tu Trúc có thể bình an ra vào không gian, tức là hắn đã được không gian tán thành, nàng sẽ dẫn hắn vào không gian để tham quan, rồi nói cho hắn biết quá khứ của nàng.
Tối đến, Yến Tu Trúc lại bám dính lấy Mạnh Thanh La: “A La, ta muốn vào chốn thần tiên của nàng!”
Vào đêm thành thân, hắn cũng ngơ ngác, đầu óc không đủ dùng, chỉ thấy xa lạ và giật mình chứ không thấy gì khác, như mù vậy.
Mạnh Thanh La: “...”
Giờ người này muốn ngủ chung mà nói trôi chảy quá, đều là chuyện tốt do không gian biến thái kia gây ra, tặng cho nàng lễ vật đại hôn độc đáo như thế, đúng là khác người.Yến Tử bỗng biến mất, người trong nhà cũng sốt ruột, còn không cho nó nói Yến Tử mấy câu à!
Mạnh Thanh La thầm thở dài, lại an ủi Yến Tử rồi mắng Bát Lang. Tam Lang cũng mắng Bát Lang, đến mức khiến Yến Tử đau lòng, lau nước mắt, không khóc nữa: “Tỷ tỷ, Tam Lang ca, hai người đừng mắng Bát Lang ca, do muội không đúng!”
…
Sau khi ăn cơm ở Yến Vương phủ xong, Yến Tử, Tam Lang và Bát Lang quay về.Mạnh Thanh La vừa dứt lời, hai huynh đệ Tam Lang và Bát Lang cũng bước vào.
Sau khi vào, Tam Lang không nói gì, chỉ lo lắng nhìn Yến Tử, chào Mạnh Thanh La rồi ngồi xuống.
Còn Bát Lang thì nhìn Yến Tử, nói bằng giọng không vui: “Nữ hài tử như muội, chạy lung tung làm gì? Nhỡ bị đám buôn bán trẻ con kéo đi mất thì muội tính sao?”
“Ai cần huynh lo!” Yến Tử tức giận đáp, chẳng biết Bát Lang ca bị sao, không có việc gì cũng cãi cọ với nó, đúng là khó chịu.