Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 955 - Chương 955: Ngoại Truyện Về Nguyên Chủ: Tiểu A La 3

Chương 955: Ngoại Truyện Về Nguyên Chủ: Tiểu A La 3
Chương 955: Ngoại Truyện Về Nguyên Chủ: Tiểu A La 3
canvasb2c9550.png“Tam Lang, ở đâu vậy?’’ Đại Lang hỏi Tam Lang, tam đệ hắn ta còn nhỏ, không thể một mình ℓên núi hái dâu được.

“Thường Hiếu đại ca cho, huynh ấy từ trên núi xuống, hái được rất nhiều, cho đệ cả một bao, nói ℓà cho tỷ tỷ ăn.’’ Tam Lang cười ℓộ hết răng, hắn ta ăn hay không không quan trọng, cho tỷ tỷ ăn mới quan trọng.

Cho tỷ tỷ ăn thì tỷ ấy sẽ cho huynh đệ mấy người họ ăn, hắn ta rất vui.

canvasb2c9551.pngMạnh Thanh La để núi dâu được bọc trong ℓá cây ℓên bàn rồi mở ra, để đại ca và tam đệ cùng ăn chung, trong ℓòng vẫn còn nhớ để cho nhị ca, Tứ Lang và Ngũ Lang một nửa.

Nhà họ không phải giàu có, chỉ đủ ăn đủ uống đủ mặc, nhưng mỗi lần tứ nãi nãi muốn bột gạo gì đó thì cơ bản gia gia đều đưa cho bà ta một ít.

Bên ngoài, Mạnh lão gia tử đứng ở cửa nhìn tứ nãi nãi cầm gạo rời đi, ánh mắt phức tạp của ông cụ nhìn chằm chằm bóng lưng bà ta một lúc lâu rồi đưa tay lấy một vật trong cổ ra vuốt ve sau đó khẽ thở dài.

Ông cụ biết mấy đứa nhỏ trong nhà không hiểu vì sao ông ấy lại làm như vậy, lúc nào cũng nhường nhịn bà ta.

Ngay cả lão bà tử cũng đôi khi khó chịu với ông cụ, nếu không phải bà cụ là người biết điều, hiểu lí lẽ, những năm ở chung cũng biết tính ông cụ, cũng biết ông cụ nể tình lão tứ nên mới giúp đỡ nhiều như vậy, thì có khi cũng hiểu lầm rằng ông cụ và nương tử của lão tứ có gì với nhau rồi.
Không chỉ Mạnh gia mà toàn bộ người Mạnh gia thôn, không ai nói cho Mạnh Thanh La biết nàng được lão gia tử ôm từ ngoài về, không phải tôn nữ ruột của lão gia tử.

Cho nên, dưới sự cưng chiều của người nhà Mạnh gia, nàng có một tuổi thơ và một tuổi niên thiếu không buồn không lo, cho đến khi tướng quân phủ tới đón nàng về.

Lúc ba đứa nhỏ chia ăn dâu núi, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, là giọng của gia gia, nãi nãi và tứ nãi nãi.

Đại Lang ngừng ăn, chăm chú nghe một lúc.
“Cháu đang nhìn gì vậy Tiểu A La?’’ Lão gia tử bật cười.

“Gia gia, ngài không vui, ngài vừa thở dài!’’ Mạnh Thanh La nói một câu rất trưởng thành bằng chất giọng trẻ con của mình.

Mạnh lão gia tử cười bế Mạnh Thanh La lên: “Gia gia không có không vui, gia gia chỉ đang nhớ đến một người, hơi nhớ người đó mà thôi!’’

“Người đó là ai ạ? Vì sao lại nhớ? Nhớ thì đến gặp người đó là được mà?’’
Một lúc lâu sau khi bên ngoài đã không còn âm thanh gì, Mạnh Thanh La hỏi đại ca:

“Đại ca, tứ nãi nãi đến đây làm gì vậy? Lại muốn cái gì sao?”

Tứ nãi nãi thường đến nhà đòi tiền, không chỉ có người lớn ở Mạnh gia mà mấy đứa nhỏ hơi hiểu chuyện thôi cũng biết chuyện này.

“Đúng vậy, ta nghe nói bà ấy muốn vay chút gạo, nói trong nhà không còn.’’ Vẻ mặt Đại Lang cũng không bất ngờ.
“Người đó là tứ gia gia của cháu, ông ấy không ở Mạnh gia thôn, không gặp được, ông ấy ở trên trời rồi, gia gia muốn gặp ông ấy thì chắc phải rất lâu sau mới gặp được!’’

“Ồ!’’

Đối với một đứa nhỏ sáu tuổi chưa từng gặp mặt tứ gia gia bao giờ mà nói, lời gia gia vừa nói giống như một cơn gió thổi qua tai nàng, rất nhanh nàng sẽ quên, sẽ không để trong lòng. Hơn nữa lúc ấy Tiểu A La chỉ nghĩ đến chuyện gia gia không vui, nàng lấy hai quả dâu núi trong tay ra đưa đến miệng gia gia: “Gia gia, có ngọt không?’’

“Rất ngọt!’’ Lão gia tử vui vẻ gật đầu: “Ai cho cháu?’’
Nhưng có một số việc, trước khi làm rõ chân tướng, ông cụ không thể nói được, ai cũng không thể nói, lỡ như nói ra rồi khiến cả nhà gặp họa sát thân thì ông cụ chính là tội nhân của nhà họ Mạnh.

“Lão tứ, đời này tam ca chỉ làm được như vậy, ta đã cố gắng hết sức để giúp đỡ thê tử đệ, giúp họ không đói chết, nếu như có thể thú thê cho nhi tử đệ để nó giữ hương khói cho đệ thì tốt, nhưng đệ biết đấy, hài tử của ca cũng nhiều, trong nhà bây giờ nhiều người ăn mà lại ít việc làm… Tam ca ta cũng khó, cũng không biết bao giờ mới có ngày như thế nữa!’’

“Gia gia…’’

Lão gia tử quay người lại thì thấy Tiểu A La đang nhìn mình.
Lục Lang và Thất Lang còn nhỏ, không ăn được, Bát Lang (muội muội) vẫn còn trong bụng mẫu thân, chờ mấy đứa lớn rồi cho ăn sau cũng được.

Tiểu A La là một tiểu cô nương vừa lương thiện, đơn thuần lại thông minh, từ trước đến giờ chưa từng vì bản thân được người nhà cưng chiều mà không biết trái phải hay kiêu ngạo gì.

Gia gia luôn nói có lẽ tính nàng giống nương của nàng.

Lúc này Mạnh Thanh La cũng không biết nương trong miệng phụ thân nàng chính là chủ mẫu của tướng quân phủ, tiểu cô nương Liễu Thịnh Nhan của Liễu gia, công chúa Đại Thần - Tây Môn Vô Song, nàng còn tưởng rằng ông cụ đang nói về nương Dương thị của mình.


“Là Thường Hiếu đại ca, huynh ấy cho tam đệ mang về nhà, huynh ấy ℓà người tốt, gia gia, đợi cháu ℓớn rồi cũng sẽ hái cho Thường Hiếu đại ca ăn!’’

canvasb2c9552.png“Đúng ạ, sẽ báo ân, gia gia, bây giờ ngài vui không?’’

“Vui, gia gia rất vui, chỉ cần Tiểu A La nhà ta ở đây thì gia gia sẽ mãi vui vẻ…’’

Mạnh ℓão gia tử ôm tiểu tôn nữ nhà mình cười đi về nhà, đây ℓà tiểu bảo bối vui vẻ của nhà họ, ngàn vàng cũng không đổi được!







Bình Luận (0)
Comment