Chương 96 - Chương 96: Đứng Lên
Chương 96: Đứng Lên
Chương 96: Đứng Lên
Dân ℓàng chạy thật nhanh, đám trẻ nhỏ vừa chạy vừa hô:
"Mưa đá rơi rồi, mưa đá rơi rồi, đập chết chó, đập chết gà, đập chết mèo con rồi!"
"Mùa hè đến, mùa hè đến, trên trời sấm đánh, mưa đá rơi, dưới đất con nít đóng cửa ngủ..."
"Khi nãy mưa nhỏ, chủ yếu ℓà mưa đá, chưa dính được mấy hạt, không cần ℓau đâu." Dương thị nhìn chiếc khăn trắng tinh trong tay khuê nữ, biết ngay ℓại ℓà đồ tốt.
Tiết lão nhân nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Mạnh Thanh La: "Đồ đệ, sư phụ ngươi sắp chết đói rồi, chết rồi sẽ không còn ai chỉ đường cho các ngươi nữa đâu!"
Mạnh Thanh La trợn mắt trắng, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn, nhưng coi như cũng cần mặt mũi, biết âm thầm nói với nàng.
Mạnh Thanh La trách thì trách nhưng đúng là không thể để "công cụ" của mình chết đói, chết rồi lấy ai trợ giúp cho y thuật của nàng đây?
"Này, ăn đi, tránh để người khác thấy!"Mạnh Thanh La không muốn tranh luận với nàng ta, cầm khăn lau qua mấy lượt trên đầu mẫu thân mình, vậy là lau sạch sẽ nước mưa trên tóc và giọt nước trên mặt cho nàng ta.
Động tác đó thô lỗ đến mức...
Dương thị thầm cảm động không quá một giây, ngay tức thì bắt đầu dấy lên lo lắng trong lòng: Trước kia khuê nữ của nàng ta luôn dịu dàng nhã nhặn, bây giờ động tác nhanh nhẹn như nam tử vậy, võ có thể leo cây giết sói, văn có thể học y dẫn đường.
Cũng không biết là tốt hay xấu!Kết quả ngay sau đó một tiếng "rắc" vang lên.
Cái giỏ mất thăng bằng nghiêng về phía trước, cả giỏ lẫn hài tử đều ụp xuống đất.
Mạnh Thanh La: "..."
Xong rồi, gương mặt nhỏ tuấn tú của Đại Bảo bị va đập đến nỗi mắt mũi sắp bằng phẳng rồi!"Đúng là ông trời phù hộ, sớm không rơi, muộn không rơi, đợi đến lúc có miếu thổ địa che mưa mới rơi, ông trời thật có tâm với người dân Mạnh gia thôn chúng ta!"
"Đúng vậy, đúng vậy... Ta đang suy nghĩ, quả là cả nhà Mạnh tam thúc có vận khí tốt nên kéo theo người dân cả thôn chúng ta..."
Những đống lửa lớn nhỏ đã được đốt lên trong miếu, người lớn và đám hài tử vây quanh đống lửa hong y phục, nấu nước nóng, nấu cơm...
Bên ngoài mưa to gió lớn, bên trong miếu thổ địa yên bình thanh tịnh.Tuy rằng hài tử ấy không không phải do nàng sinh ra nhưng nàng có thể bầu bạn với họ cả đời, cũng chứng kiến những lần đầu của hài tử, lần đầu tiên đứng lên, lần đầu tiên tập đi, lần đầu tiên gọi nương...
Bầu bạn là một từ thật đẹp biết bao, chứng kiến là một chuyện khiến người ta vui vẻ hạnh phúc biết bao.
Bên kia, nghe mẫu thân khen đệ đệ, Đại Bảo giống như cũng muốn tranh phần hơn, vịn vào giỏ, hai chân run rẩy đứng lên, ngay lập tức phấn khích gọi nương: "A..."
Nương, nhìn con này, nhìn con này, con cũng có thể đứng được rồi!Mạnh Thanh La lấy từ trong túi ra hai chiếc bánh bao nhân thịt lớn rồi lén nhét vào lòng bàn tay ông ấy.
Tiết lão nhân giấu vào trong ngực, trốn vào một góc đằng xa, đưa lưng về phía mọi người, cực kỳ vui vẻ. Ông ấy vừa bỏ bánh bao vào miệng vừa nghĩ: Đồ nhi của mình quả thực có hơi nóng tính, có hơi ranh ma nhưng thực chất vẫn đối xử rất tốt với mình.
Trong giỏ, Trường An kéo ngón tay mẫu thân, loạng choạng đứng lên, nét mặt hết sức phấn khích: "A..."
"Ôi, được đấy, Tiểu Bảo có tiến bộ, có thể đứng lên rồi!" Mạnh Thanh La vui vẻ khen ngợi.
Phi thật nhanh đến đỡ cái giỏ, Đại Bảo trong giỏ ngơ ngác nhìn nương: Tại sao đến ℓượt mình thì ℓại bị ngã chứ, a, mất mặt quá đi!
Nhìn bé không khóc, cũng không hoảng sợ, còn có thể mở to mắt nhìn nàng, Mạnh Thanh La khó hiểu nhìn xuống đất, sau đó nàng bật cười, thì ra ℓà có "miếng đệm" .