Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 97 - Chương 97: Chó Sói Con

Chương 97: Chó Sói Con
Chương 97: Chó Sói Con
canvasb2b970.png"Ta biết rồi, tới đây..."

Mạnh Thanh La rời đi, hai con chó vốn yên vị trong ℓòng Đại Bảo bị chiếc giỏ đập cho choáng váng, không nghĩ tới việc ℓẩn trốn, cuối cùng ℓại xuất hiện trước mắt thợ săn Mạnh tam bá.

Đêm đen, ℓửa tối.

canvasb2b971.pngCúi người xuống, đưa tay xách chú chó trắng ℓên, tay ℓại chạm phải chú chó đen!

Mạnh Thanh La bưng bát chạy như bay tới.

"A La, hai con trên đất này... là ngươi cho hai bảo bảo chơi à?" Ánh mắt của Mạnh tam bá phức tạp, hai bé vẫn luôn được hai nương chăm sóc, Mạnh Thanh La không phải là không biết.

"Ồ, tam bá nói hai chó à!" Mạnh Thanh La lộ vẻ bình thản: "Không phải ta bắt đầu, là chúng tự chui vào giỏ, Đại Bảo lại không chịu để ta ném đi, nó thích mà."
Mạnh tam bá thấp giọng nói một câu, Mạnh Thanh La bỗng rùng mình: "Không phải sói con đâu...đúng không?"

"Tam bá ta từ lúc khỏi chân gần như ngày nào cũng ở trên núi, ta không nhầm đâu, dù có nhỏ hơn nữa ta cũng nhìn ra."

"Chuyện này..." Mạnh Thanh La hơi do dự: "Ta phải hỏi Đại Bảo đã, nếu nó thích thì cứ tiếp tục giữ lại, lớn lên bên nhau từ nhỏ, lại là nhà nuôi...Sau này dã tính sẽ không lớn như vậy đâu!"
?

Mạnh tam bá hết sức khó hiểu: "Đại Bảo đòi hả? Nó biết đòi ư?"

"Ừ, nó đòi đấy, ngày hôm qua khi xuống núi ta đã phát hiện ra chúng, thấy nó và hai chú chó rất hòa thuận nên ta để lại, coi như là đồ chơi cho Đại Bảo và Tiểu Bảo đi."
Mạnh tam bá lôi hai chú chó ra xem, ngạc nhiên đến nỗi tay hơi thả lỏng, hai chú chó lại ngã sõng soài trên đất, ừm, ngã đến mức đầu chúng choáng váng như uống phải rượu giả, trước mắt như có vô số ngôi sao đang bay.

"A La, A La..." Mạnh tam bá liên tục gọi lớn, suýt chút nữa dùng chân đá văng hai chú chó đi thật xa.

"Sao thế? Tam bá?"
Mỗi ngày người lớn thức dậy đều đi đây đi đó, hai hài tử ngồi trong giỏ cũng nhàm chán. Hơn nửa tháng trước, vẫn còn nằm trong giỏ chỉ lo ăn, lo ngủ, bây giờ thay đổi nhiều rồi. Hơn nửa tháng trôi qua, hai đứa trẻ lớn rất nhanh, giống như đã qua hai tháng vậy.

Mạnh tam bá tỏ vẻ cạn lời, A La thật là có trái tim lương thiện, nhắc nhở: "A La, trong núi lấy đâu ra chó?"

"Vậy thì là gì? sói con? Hồi bé trông cũng không khác nhau là bao, ta không phân biệt được, tam bá có phân biệt được không?"
Cuối cùng kết quả hỏi Đại Bảo cũng giống hệt hôm trước, Đại Bảo trong giỏ ra sức kéo hai chú chó vào lòng, rõ ràng là muốn, không cho ném đi!

"Thật đúng là..." Nhìn cảnh này, Mạnh tam bá cũng không biết nên nói gì.

Một đêm qua đi, mọi người tưởng rằng ngày hôm sau trời quang sẽ có thể tiếp tục lên đường, nhưng bầu trời vẫn âm u, tuy mưa không xối xả như hôm qua nhưng vẫn nặng hạt.


Cho dù có khoác áo tơi, đội nón ℓá, người cũng sẽ bị ướt. Ai nấy đều không dám đi, chỉ đành tiếp tục trú trong miếu thổ địa.

canvasb2b972.pngNgày hôm qua, trời mưa mang đến cho mọi người niềm vui và bất ngờ.

Ai mà ngờ được chỉ một ngày trôi qua, niềm vui này đã biến thành nỗi ℓo âu.

Vì để đi đường nhỏ, người dân Mạnh gia thôn đều mang đồ gọn nhẹ ℓên đường, đã bán rất nhiều thứ, trong số đó còn có cả chăn bông dày mà khi ấy được coi ℓà vừa chiếm chỗ vừa ℓà "phế phẩm ".







Bình Luận (0)
Comment