Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 98 - Chương 98: Phản Nghịch

Chương 98: Phản Nghịch
Chương 98: Phản Nghịch
canvasb2b980.pngKhác với bầu không khí yên ℓành ngày hôm qua, bầu không khí tối nay có phần nặng nề.

Người ℓớn không nói cười nữa, tiểu hài tử đều dựa bên cạnh mẫu thân, e dè nhìn sắc mặt người ℓớn, không còn nô đùa hay ℓăn trên đất hát đồng dao nữa.

Nhà Mạnh Thanh La có hơn hai mươi người, chỉ có hai chiếc chăn, nằm trong số mười chiếc của cả thôn.

Hồi đầu mọi người cũng đã nghĩ, chờ đi tới thành trấn nhỏ mà Tiết ℓão đầu nói, mọi người sẽ kịp thời mua thêm y phục và chăn bông dày, dẫu sao mọi người bán thuốc và thịt sói cũng vẫn còn một ít bạc đủ để dùng.

Nhưng người tính không bằng trời tính...

Đúng ℓà không bằng trời tính, đột nhiên hết mưa đá rồi ℓại mưa ℓớn, chặn mọi người ở giữa đường, đi không được, không đi cũng không xong.

Dân ℓàng trong thôn đều không biết bởi vì họ mở đường phía trước nên người phía sau đã có đường đi.

Từ Trần gia cho đến dân chạy nạn bị phủ thành Vân Châu xua đuổi đều kinh ngạc khi phát hiện ra trên núi lại có đường mòn!

Nơi đó vốn không có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi!

Tình hình trên núi chính là như vậy, một nhóm tiểu tử mở đường do Mạnh Thanh La dẫn đầu không phải là vô dụng, vì muốn nương tử và hài tử trong nhà có đường để đi, bọn họ chặt hết nhánh cây, cỏ nên phát cũng bị phát sạch.

Người của Mạnh gia thôn đi trước, người của Trần gia ở phía sau lại chặt thêm một lần nữa, đến nỗi người phía sau không cần chặt vẫn có thể men theo đường đúng mà đi lên rồi lại đi xuống.
"Đi! Vì để người dân thôn kia bớt đề phòng chúng ta, có thể cách xa bọn họ một chút, nhưng không được rời khỏi bọn họ, cha của con đã nhắm trúng cả thôn kia rồi, bọn họ đi đến đâu chúng ta đi theo đến đó, bọn họ dừng chân ở đâu chúng ta cũng nghĩ cách dừng chân ở gần bọn họ. Mặc dù bây giờ chưa được coi là quen biết nhưng đến chỗ nghỉ chân, chúng ta sẽ vừa là cố nhân lánh nạn từ Tây Châu, vừa là người đồng hành trước sau trên cùng chặng đường, giữa chúng ta vẫn sẽ coi trọng tình quê hương, quan tâm chăm sóc lẫn nhau."





Sau khi xuống núi, người của Trần gia phát hiện bọn họ đi qua thành Vân Châu rất an toàn, đã đứng trên quan đạo rộng thênh thang.

Vẻ mặt Trần Do Lượng phức tạp, gừng càng già càng cay, dọc con đường này chỉ cần nghe lời cha mình, đi theo người dân thôn kia thì sẽ không bao giờ sai.

"Cha, trong nhóm người đó đúng là có người tài giỏi, có cao nhân, nhìn con đường lên xuống núi này mà xem, rồi quay đầu nhìn về phủ thành Vân Châu, chúng ta không hề đi sai một bước nào!"

Trần lão đầu cười nhạt, ẩn giấu tài hoa ư, mặc dù ông ta là thợ săn nhưng hai mắt vẫn rất sáng: "Nhìn kìa, bên đó mưa rồi!"
Trần Do Lượng và Trần Tiểu Ngũ nhìn về phía bắc, bên đó sấm thu nổi lên, mây đen cuồn cuộn, như thể rồng đang hút nước, dời sông lấp biển, nhìn lại bên này, mặt trời vẫn chói chang làm người ta choáng váng, say sẩm mặt mày!

"Nghe nói mùa hè mới dễ thấy ranh giới bên mưa và không mưa, giờ đã là mùa thu, làm sao đoán được đây! Bên đó mưa lớn thế? Trông có vẻ không cách chúng ta bên này bao xa!" Trần Tiểu Ngũ lẩm bẩm.

"Mấy năm này thời tiết thế nào con không biết ư? Sao có thể phán đoán dựa vào lẽ thường được! Ta đoán người dân thôn kia hẳn là gặp mưa lớn rồi, không biết có nơi nào để trú mưa không?" Ánh mắt Trần lão đầu đầy lo âu.

"Cha, chúng ta đi tiếp chứ? Hay là nghỉ một chút?" Trần Do Lượng hỏi.




Bình Luận (0)
Comment