Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 991 - Chương 991: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 4

Chương 991: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 4
Chương 991: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 4
canvasb2c9910.png"Được, ở hai ngày thì ở hai ngày." La thần y gật đầu, du ngoạn chữa bệnh, cái chính ℓà du ngoạn, sau đó mới đến chữa bệnh.

Cảnh đẹp không ngắm thì chỉ có đồ ngốc.

Hai “sư đồ” cau có suốt cả đoạn đường cuối cùng cũng cười nói với nhau vì hoa hải đường nở khắp trấn.

Yến Phong cho xe ngựa chạy đến một quán trọ trên trấn, quán trọ này cũng được xây dựng trồng hải đường đầy viện tử. Quán trọ không ℓớn không nhỏ, quan trọng ℓà sạch sẽ gọn gàng, ℓại có cây hoa bầu bạn. Nhạc Nhạc và La thần y đều không có ý kiến gì với quán trọ này, cứ như vậy sáu người ở ℓại trong quán trọ.

Một đêm yên tĩnh.

Ngày hôm sau, hai "sư đồ" không hẹn mà cùng thức dậy rất sớm.

"Sư thúc tổ, sao ngài không ngủ thêm chút nữa?" Ngồi xe ngựa cả đoạn đường đã thấm mệt rồi, sao ℓão nhân gia không nghỉ ngơi thêm.

Thượng Quan Ngọc Nhiễm là đại tôn nữ của ông ấy, Thượng Quan Ngọc Bình là tiểu tôn nữ. Hàng năm đến mùa hoa hải đường nở, hai hài tử này đều từ kinh thành trở về Cẩm Quan trấn bầu bạn với ông ấy.

Sở dĩ Cẩm Quan trấn trồng hoa hải đường là vì có liên quan đến Thượng Quan Các Lão. Hồi còn trẻ Thượng Quan lão phu nhân rất thích hoa hải đường, Thượng Quan Các Lão lại yêu thương thê tử, thế là sai người trồng rất nhiều hoa hải đường trên trấn.

Sau đó, trước khi Thượng Quan Ngọc Nhiễm ra đời, có một vị đại sư tình cờ đi ngang qua Thượng Quan phủ, nói với người trong phủ rằng, tiểu thư của Thượng Quan gia sẽ gặp một vị quý nhân, hơn nữa còn là mối nhân duyên nhờ hoa hải đường. Vậy nên sau khi Thượng Quan Ngọc Nhiễm ra đời, Thượng Quan gia trồng hoa hải đường khắp Cẩm Quan trấn, trong trấn ngoài trấn, đây đâu cũng là hoa hải đường nở rộ. Hơn nữa hàng năm bất kể là các tiểu thư sống ở kinh thành hay sống ở nơi khác, vào thời điểm hoa hải đường nở, bọn họ đều trở về cố hương ở lại ít ngày.

"Hai mươi năm rồi, rượu hải đường mà tổ mẫu ủ hẳn là đã có hương vị tuyệt vời, đáng tiếc bây giờ ta vẫn chưa được uống." Thượng Quan Ngọc Nhiễm không đùa giỡn với Họa Mi nữa, tiếc nuối nói.
"Ha..." Họa Mi cười khẽ: "Tiểu thư, theo nô tỳ thấy, hai chữ giai nhân nên đổi thành lang quân mới thích hợp."

"Ngươi... lại nói linh tinh, ta cắt miệng ngươi bây giờ." Thượng Quan Ngọc Nhiễm làm bộ kéo kéo Họa Mi, hai người chủ tớ trêu đùa nhau trong cánh hoa rơi.

"Không phải nói linh tinh đâu tiểu thư, năm nay người đã mười lăm tuổi rồi." Họa Mi vừa trốn tiểu thư vừa cãi lại nàng ấy.

Thì ra Cẩm Quan trấn này có một vị danh nhân, tên là Thượng Quan Các Lão. Sau khi đến tuổi về hưu, Thượng Quan Các Lão đã rời khỏi kinh thành, trở về sống ở quê nhà Cẩm Quan trấn.
"Muội biết rồi, tỷ tỷ!" Thượng Quan Ngọc Bình đáp lời tỷ tỷ nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

"Tiểu thư, năm nay hải đường nở thật đẹp, có lẽ sắp ứng lời của đại sư, gặp giai nhân trong sắc hải đường." Nha hoàn Họa Mi cười nói.

Nàng ấy lớn lên cùng tiểu thư từ nhỏ, tuy hai người là chủ tớ nhưng tình cảm như tỷ muội, không có gì giấu giếm nhau.

Thượng Quan Ngọc Nhiễm đỏ mặt phản bác: "Ai biết ông ta nói lung tung cái gì? Hai chữ giai nhân dùng để chỉ nữ tử, đại sư gì chứ, ta thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy."




"Không ngủ được, ta muốn đi ngắm hoa, đi dạo. Nếu cháu đã dậy rồi thì cùng ta ra ngoài ngắm hoa đi."

Trên trấn có một trạch viện, rường cột chạm trổ, cầu nhỏ nước chảy, hoa cỏ cây cối đều có đủ cả, vừa nhìn đã biết là trạch tử của nhà giàu. Ở hậu viện của trạch tử, cả vườn hải đường nở rộ, gió nhẹ thổi qua, hoa rơi đầy đất.

Trên con đường mòn rải đầy cánh hoa đỏ, Thượng Quan Ngọc Nhiễm cùng với nha đầu Họa Mi của mình bước nhanh trong gió mai. Phía trước hai người bọn họ là tiểu muội Thượng Quan Ngọc Bình đang tung tăng vui đùa trong mưa hoa, đuổi theo một con bướm trắng bay nhè nhẹ.

"Bình Nhi, muội đi chậm thôi, đợi tỷ tỷ." Thượng Quan Ngọc Nhiễm cất tiếng nhắc nhở muội muội, giọng nói thánh thót như như chim hoàng oanh.




Bình Luận (0)
Comment