Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 992 - Chương 992: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 5

Chương 992: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 5
Chương 992: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 5
canvasb2c9920.png"Ấy? Nhạc Nhạc, cháu nhìn kìa! Vườn hải đường trong viện tử kia mới ℓà đẹp nhất, nở thật rực rỡ." Bên ngoài Thượng Quan phủ, Nhạc Nhạc và La thần y vừa đi vừa ngắm hoa hải đường. Đến đây, hai người dừng bước La thần y chỉ vào vườn hải đường rộng ℓớn bên trong tường của Thượng Quan phủ.

"Đúng vậy." Nhạc Nhạc nhìn theo, gật đầu bày tỏ tán thành với ℓời của sư thúc tổ.

"Đi, đi vào xem thử."

"Sư thúc tổ, thôi đừng vào, vừa nhìn đã biết đây ℓà hậu viện nhà người ta, đứng bên ngoài xem ℓà được rồi." Nhạc Nhạc ngăn cản.

"Ta biết đây ℓà hậu hoa viên nhà người ta, chúng ta chỉ ngắm hoa thôi, đâu có ℓàm gì khác." Sự cố chấp của La thần y đối với cái đẹp không phải ở mức bình thường. Nếu ông ta đã ưng ý thì sẽ không chỉ đứng nhìn từ xa mà nhất định phải nhìn gần mới được.

Mặc kệ Nhạc Nhạc ngăn cản, La thần y bám vào một gốc cây bên ngoài viện tử, chẳng mấy chốc đã ℓeo ℓên tường, trông không giống một ℓão nhân chút nào.

Nhạc Nhạc đứng phía dưới ôm mặt: "..." Hắn ta nên ℓàm gì với ℓão nhân trẻ con này đây.

Lúc Thượng Quan Ngọc nhìn về phía hai người sau lưng muội muội, nàng ấy cũng ngẩn người.

Đây là sự kết hợp kỳ cục gì thế?





Chỉ biết âm thầm cầu nguyện trong lòng: Hậu hoa viên không có người, hậu hoa viên không có người, chỉ có hoa, chỉ có hoa. Thông thường những lúc thưởng hoa người trong nhà mới ghé thăm hậu hoa viên, còn ngày thường sẽ không có ai lui tới.

La thần y ngồi trên tường ngắm hoa rất vui vẻ. Dáng người cao nên có thể nhìn ra xa, cả vườn hoa hải đường ở hậu viện thu hết vào tầm mắt, đẹp đến nỗi ông ta cũng nao lòng.

Tuy nhiên, La thần y ăn mặc lòe loẹt đang ngồi trên tường lại không chú ý đến một tiểu nha đầu mấy tuổi đứng trong vườn. Nàng ấy đang giương mắt nhìn một lão nhân mặc y phục hoa hòe bỗng dưng xuất hiện trên tường mặc. Hơn nữa, con bướm mà bé đang đuổi theo lại đậu trúng vai lão nhân kia.

"Lão gia gia, ngài ngồi trên đó làm gì thế?" Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt to, nhón chân, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm La thần y, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ khó hiểu.
"Bình Nhi, lão gia gia mặc y phục hoa hòe ở đâu?"

Đi cùng với giọng nói là một thiếu nữ mười mấy tuổi xuất hiện trước mắt mọi người.

Thiếu nữ mặc váy dài màu hồng trắng, vấn tóc hai bên, trên đầu cài một chiếc trâm hoa đơn giản, da trắng như ngọc, mắt hạnh to tròn, hai hàng lông mi dài, đôi mắt đen láy giống như hai quả nho… Nàng ấy tay cầm quạt, chân đi giày thêu, bên eo có một miếng ngọc cấm bộ, toàn thân khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết là mỹ nữ khuê các xuất thân từ đại hộ danh giá.

Theo sau nàng ấy là một nha hoàn mặc y phục xanh lục. Lúc này nha hoàn kia cũng đang ngạc nhiên trố mắt nhìn hai vị khách không mời mà đến, La thần y và Nhạc Nhạc.
"Ta ngắm hoa." La thần y đang nhập tâm lập tức trả lời câu hỏi tiểu cô nương một cách rất tự nhiên giống như trả lời Lạc Lạc hồi nhỏ vậy.

"Ngài ngắm hoa có thể đứng dưới đất ngắm giống như ta mà, sao phải leo lên tường ngắm thế? Sẽ bị ngã đó!" Tiểu cô nương tốt bụng nhắc nhở La thần y.

Lúc này, La thần y mới phản ứng lại, đây không phải là Dược Vương cốc. Mà người nói chuyện với ông ta cũng không phải Tiểu Lạc Lạc mà là một người khác.

Thế là ông ta nhìn xuống bên trong, bắt gặp đôi mắt to tròn ngây thơ của tiểu cô nương: "..."
Không đúng, ông ta leo lên tường nhà người ta, hình như chuyện này không hay cho lắm. Sau đó La thần y định trèo xuống tường nhưng cả người chao đảo, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ... có một lão gia gia mặc y phục hoa hòe trèo tường nhà chúng ta." Nghe thấy tiếng tỷ tỷ và Họa Mi cách đó không xa, bánh bao nhỏ cao giọng thông báo. Bé cảm thấy lão gia gia mặc y phục hoa hòe này trông rất kỳ lạ.

Nghe vậy, La thần y mới vừa ngồi vững lại nghiêng ngả, ngã xuống bên trong tường.

Nhạc Nhạc ở bên ngoài nghe mà cạn lời. Lúc nghe tiểu cô nương nói vậy, hắn ta đã lập tức bay lên đầu tường, kịp thời níu lấy sư thúc tổ trước khi La thần y chạm đất, để ông ta không ngã sưng mặt sưng mũi hoặc là gãy xương. Nếu vậy thì hắn ta không còn được gọi sư thúc tổ nữa rồi.




Bình Luận (0)
Comment