Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 20

“Reng reng~~~” Thẩm Mặc tắm xong từ trong phòng ngủ đi ra, mặc một cái áo ngủ màu trắng che kín bắp đùi, hai chân còn mang giọt nước trong suốt, trắng nõn thon dài.

Nàng vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa đi ra, mới vừa thấy Cổ Dĩ Mạt ngồi ở trên ghế sa lon lộ ra đỉnh đầu, liền nghe được điện thoại di động mình để trên bàn uống trà reo.

Cổ Dĩ Mạt bị tiếng reo của chiếc điện thoại di động trước mắt dọa sợ hết hồn, sau đó là im lặng mồ hôi lạnh.

Tại sao cái niên đại này còn có người không dùng im lặng, lại còn ngồi canh chuông điện thoại như thế.

Lúc nàng đang xuất thần nhìn chiếc điện thoại màu đen chuông reo chấn động, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi chân trắng nõn thon dài hiện lên nhiệt khí, nàng ngây ngẩn một chút, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc đang nhìn mình, bên tai chợt đỏ bừng.

Thẩm Mặc cầm điện thoại lên, ngón tay nhỏ nhắn.

“Alo, ngài khỏe “

Là giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ sau khi tắm xong.

“Ngài khỏe, xin hỏi là Thẩm Mặc phải không?” Trong điện thoại truyền tới giọng của một cô gái, nhưng cũng không khó nghe ra dịu dàng ở trong đó.

“Đúng vậy.” Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt vẫn ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, con ngưoi thoáng qua một tia nụ cười ôn hòa, nàng đứng ở cạnh ghế sa lon, chỉ chỉ hai chén canh giải rượu trên bàn uống trà.

Không sai biệt lắm đã không nóng.

“ Thật chứ! Thẩm Mặc, mình là Khổng Nghệ, ngày mai cậu sẽ về nhà chứ, chính là quê nhà.” Cô gái đầu dây bên kí tựa hồ hết sức kích động, gióng nói dịu dàng trở nên cao lên, thật giống như bởi vì cô gái ở đầu dây bên kia là người mình muốn tìm mà hưng phấn.

Khổng Nghệ?

Nga, nữ sinh trung học đệ nhị đau bụng kinh nghiêm trọng.

“Tôi ngày mai sẽ về nhà, có chuyện gì không?” Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt hiểu ý bưng lên một chén canh giải rượu, bưng lên từ từ nhấp môi, câu câu môi, sau gáy bởi vì chủ nhân không có lau khô, còn đang chậm rãi nhỏ nước.

Cổ Dĩ Mạt nhìn mái tóc dài của Thẩm Mặc giọt nước, tăng nhanh tốc độ nhưng lại không mất đi ưu nhã uống xong canh giải rượu, đứng lên.

“Làm sao?” Thẩm Mặc dùng ánh mắt hỏi, Cổ Dĩ Mạt vểnh môi, chỉ chỉ giọt nước ở trên tóc đối phương.

“Máy sấy tóc ở chỗ nào?” Cổ Dĩ Mạt đứng ở dưới ánh đèn, mái tóc đen như mực sau khi tắm xong ở sau lưng, Thẩm Mặc mặc áo ngủ trắng, dáng người hớn hở, tinh xảo dung nhan.

Thẩm Mặc nghe Cổ Dĩ Mạt hỏi, nhưng không có trả lời ngay, sóng mắt trong hai con ngươi màu hổ phách của nàng di chuyển, đạm nhã yên lặng, lẳng lặng chăm chú nhìn đối phương, tựa hồ đang suy tư, vừa tựa hồ đang do dự.

“Phòng ngủ, ngăn kéo thứ nhất.” Cứ như vậy đối mặt một hồi, Thẩm Mặc quay đầu chỉ chỉ cửa phòng ngủ đang mở, che điện thoại di động, nhẹ giọng nói, mang vài tia ý nghĩa không rõ ưu tư.

Thôi thôi.

“Thẩm Mặc?” Cô gái bên đầu dây điện thoại tựa hồ nói cái gì, hồi lâu không nghe đối phương trả lời, nghi ngờ lên tiếng hỏi.

“Xin lỗi, cậu mới vừa nói cái gì?” Thẩm Mặc nhìn bóng lưng Cổ Dĩ Mạt, cặp mắt hơi trầm xuống, quay đầu nhìn về rèm cửa sổ kéo ra, lộ ra đèn đuốc rực rỡ ngoài cửa sổ.

“Ha ha, cậu vẫn giống xưa a. Tôi nói chiều mai bốn giờ, bạn học trung học đệ nhị mười năm tụ họp, ở trước cửa trường học, vốn là nên tháng sáu, nhưng lúc đó có rất nhiều bạn học đều không ở nhà, không thể làm gì khác hơn là đến khi ăn tết.” Thẩm Mặc nghe ra cô gái đầu dây bên kia cười khẽ, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó rất ấm áp, cũng gợi khóe miệng lên theo.

Lúc này Cổ Dĩ Mạt cầm máy sấy tóc đi tới sau lưng.

“Cô tiếp tục nói, tôi thay cô sây tóc.” Cổ Dĩ Mạt đứng ở sau lưng Thẩm Mặc, nhìn mái tóc dài che đi cơ thể thon gầy, hạ xuống con ngươi, lúc mở ra là ánh mắt kiên định lại tràn đầy ôn nhu, còn có vài tia dây dưa không tiêu tan đau buồn luyến tiếc.

Thẩm Mặc không trả lời, nhưng Cổ Dĩ Mạt ở chung một thời gian, đối phương không có lên tiếng cự tuyệt, coi như là ngầm thừa nhận.

Tiếng máy sấy tóc vang lên, từng trận ấm áp truyền tới, Thẩm Mặc trong chớp mắt cứng người lại, lại khôi phục bình thường, chẳng qua là đôi con ngươi hổ phách kia, hiện lên ấm áp đã lâu không thấy.

Cha thường xuyên thay mình không hiểu chăm sóc sấy tóc.

Thật ấm áp.

“Chiều mai bốn giờ sao, có thể.”

Mười năm a, thời gian hành động luôn là để cho nguwoif ta nhiều năm sau thấy rõ, thấy rõ nó nhanh chóng cũng không chút lưu tình.

“ Thật chứ! Kia bọn mình chờ cậu nga. Vậy mình không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, xin lỗi trễ như vậy mới gọi điện thoại, bởi vì ở đâu cũng đều không có tin tức của cậu, lớp trưởng không còn cách nào là tới nhà cậu một chuyến, cũng may không có chuyển nhà.”

“ Được, làm phiền cậu.” Giọng nói Thẩm Mặc lễ phép cũng không có thân làm cho Khổng Nghệ lúng túng, nàng vẫn nhiệt tình nói gặp lại, sau khi cúp điện thoại, Thẩm Mặc tắt máy.

“Muốn đổi thời gian bay sao?” Cổ Dĩ Mạt nghe được đối phương nói ngày mai bốn giờ, nhớ tới lúc mình muốn thay nàng đặt vé máy bay đối phương nói là buổi chiều, suy nghĩ một chút, liền hỏi.

“Ân, phiền toái Cổ tổng.” Thẩm Mặc cảm thụ đầu ngón tay người nọ ôn nhu lướt qua, câu lên khóe miệng, mắt hơi khép, giọng nói mang chút đùa giỡn.

“Bây giờ là lúc tan việc, Thẩm Mặc, cô còn phải kêu tôi Cổ tổng sao?” Ngón tay Cổ Dĩ Mạt thon dài vén lên sợi tóc ướt át, sợ nóng đến tóc chủ nhân mà hơi đem máy sấy cầm xa, cẩn thận ôn nhu.

Nàng nhìn Thẩm Măc, trong con ngươi đen sâu có vài tia giận dỗi.

Đầu gỗ. Nàng trong lòng nghĩ đến.

“Vậy Cổ tổng muốn tôi gọi cô là gì?” Thẩm Mặc nhìn ngoài đường các loại đèn trong suốt, khép lại con ngươi, vẻ mặt dịu dàng.

Cổ Dĩ Mạt: “....”

Thẩm Mặc giống như biết trong lòng Cổ Dĩ Mạt nghĩ gì vậy, câu câu môi, khóe mắt lơ đãng xuất ra một nụ cười trêu ghẹo: “Dĩ Mạt.”

Thẩm Mặc câu môi, nhẹ giọng kêu, là giọng nói ôn nhu cùng mát lạnh.

Cổ Dĩ Mạt: “....”

Cô gái phúc hắc!!!

Gò má Cổ Dĩ Mạt hiện lên hai mạt ửng đỏ, nàng liếc Thẩm Mặc một cái, nhưng là ánh mắt mang giận dỗi cùng nhu hòa.

----------------------------------

Cái đồ phúc hắc công -.- Đấy ôn nhu công của ai thì hốt về đi ^.^
Bình Luận (0)
Comment