Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 21

“Kính mời các vị hành khách thắt chặt giây an toàn.”

Thanh âm trong trẻo của nữ tiếp viên hàng không từ trong radio truyền ra, vang vọng cả khoang máy bay rộng lớn.

Tối hôm qua hai người sấy tóc xong liền đi ngủ.

Dĩ nhiên, là ngủ cùng một giường.

Khu nhà của Thẩm Mặc vốn là có hai gian phòng, một phòng khách và một phòng ngủ chính, nhưng Thẩm Mặc một mình, không có dùng đến phòng khách, liền đem phòng khách đổi thành phòng sách.

Thẩm Mặc tự nhiên nghĩ tới ngủ ghế sa lon, có điều cân nhắc một lúc, cảm thấy không cần phải như vậy, hai người đều là phụ nữ.

Cô nhưng đã quên mỹ nữ bên cạnh là một cô gái mạnh mẽ, lại đang thật thích cô.

Thẩm Mặc mua giường king size, nàng thích tựa vào đầu giường đọc sách, dùng máy tính xách tay làm một ít công việc, bởi vì nàng cảm thấy chăn trên giường mềm mại rất thoải mái, lại, rất có cảm giác an toàn.

Ngồi ở trên ghế, bên người trống rỗng, bụi bặm xung quanh không ngừng lơ lửng, không khí, quấn quanh. Nàng không có quen.

Vé máy bay đặt buổi sáng mười giờ.

Buổi sáng bảy giờ, hai người ăn bữa sáng Thẩm Mặc mua về liền mỗi người một ngã, Thẩm Mặc thu thập đồ đạc xong liền cầm lên vé máy bay Cổ Dĩ Mạt cho nguời đưa tới lúc chín giờ sáng hướng phi trường chạy tới.

Nàng cho là mình có thể thoát khỏi cấp trên nhà mình theo đuổi, kết quả....

Nàng mới vừa lên máy bay liền thấy Cổ Dĩ Mạt ngồi ở vị trí bên cạnh nàng dựa vào.

Trong nháy mắt đầu đầy hắc tuyến.

Mục đích người này mua vé máy bay là đây sao.

Đồng ý không tiễn mình, yên phận về nhà lại là đi thu dọn hành lý sao.

Nàng trong lòng thở dài, chấp nhận đi tới, ngồi vào bên cạnh Cổ Dĩ Mạt, là vị trí dựa vào cửa sổ.

Thẩm Mặc ngồi bất kỳ phương tiện giao thông nào đều thích vị trí dựa vào cửa sổ.

Đeo lên tai nghe, để bài hát nhẹ nhàng chậm rãi, ồn ào bên người bị che đi, chỉ còn lại tiếng hát linh hoạt kỳ ảo cùng cảnh sắc không ngừng biến đổi.

Thế gian vạn vật, thiên hình vạn trạng.

Con nguwoi màu hổ phách như là trang bị cả thế giới, nhìn mọi thứ đổi dời, hờ hững tang thương.

Đến lúc giây thắt an toàn có thể mở ra, Thẩm Mặc chuẩn bị lấy ra đồ đeo tai nghe, đang lúc lật túi, từ hàng ghế phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh.

“Thẩm Mặc tiểu cô nương.” Lâm Uyên đỡ ở lưng ghế, nhìn dáng vẻ kia hẳn là ngồi ở vị trí dựa vào đường đi. Nguyên cái đầu lộ ra, mái tóc đỏ sẫm tản ra, trong không khí lay động, hai con nguwoi nhìn về phía Thẩm Mặc, cười mặt đầy rực rỡ, cặp mắt đào hoa hơi nheo lại, có vài tia trêu ghẹo, nhưng mị ý vẫn là nồng đượm.

Thẩm Mặc: “.....”

Tay nàng cầm tai nghe cứng đờ, không nói. Cổ Dĩ Mạt chính là nhìn Thẩm Mặc, đôi mắt hơi trầm xuống, bên tai hơi ửng đỏ.

“Thẩm Mặc tiểu thư.” Là giọng nói ôn hòa tựa như gió mát, nhu hòa nhưng không mất đi thư thái.

Tần Mi cũng ló đầu ra tiếp.

Thẩm Mặc: “....”

“Chị Thẩm Mặc.” Lâm Uyên cùng Tần Mi ở hàng thứ tư, Cổ Dĩ Mạt cùng thẩm Mặc khác một dãy hàng thứ nhất, lúc này ltrước mặt Lâm Uyên các nàng một hàng đột nhiên lộ ra một tiểu mỹ nữ tóc ngắn đến vai, đỡ ở lưng ghế, lộ ra cái đầu nho nhỏ, cặp mắt đào hoa còn chưa nảy nở híp, nụ cười sáng lạng.

Thẩm Mặc: “....”

“Chị Thẩm Mặc.” Tốc độ lời nói không nhanh không chậm, giọng nói hơi trầm thấp nhưng không mất đi thanh nhã của một cô gái truyền ra.

Tiêu Huyên Nghệ mặt đầy khéo léo mỉm cười, cặp mắt linh động, lông mi dài nhọn.

Thẩm Mặc: “....”

Thẩm Mặc bất đắc dĩ thu hồi tai nghe trên tay, quay đầu nhìn Cổ Dĩ Mạt chột dạ cầm tờ tạp chí, cặp mắt hơi trầm xuống, sóng mắt lưu chuyển.

Thẩm Mặc bất đắc dĩ thở dài, như là thỏa hiệp vừa tựa như là chấp nhận đứng lên, nhìn Tiêu Huyên Nghệ: “Tiêu...Huyên Nghệ đi? Em bệnh đã khỏe chưa?”

Cổ Dĩ Mạt hơi ngửa đầu, nhìn nắng ban mai chiếu xuống Thẩm Mặc, đẹp đến không giống người nhân gian. Ánh sáng chiếu lên hai hàng lông màu mạnh mẽ ác liệt, chân mày ôn nhuyễn kia chưa bao giờ tản đi bi thương. Chiếu lên mái tóc đen tơ, chiếu ra một vùng ánh sáng. Con ngươi màu hổ phách cùng màu vàng nhạt chói lọi tương ứng, hiện lên đạm nhã ánh sáng.

Nàng đắm chìm trong màu vàng, dáng người thon dài, cả người cứ tỏa ra như vậy không chân thật ảo mộng.

Nàng thật đẹp, che giấu ánh sáng bình minh.

Cổ Dĩ Mạt si ngốc nhìn nàng, hồi lâu.

---------------------------------------------------------------

Về ra mắt nhà “chồng” nó phải hùng hậu thế “chồng” nó mới sợ không dám trêu bả nữa ^>^

P/s: 500 ae ơi bộ này nó tận 130 chương, haizz...Cứ nghĩ có 50+ chương edit song song bộ kia cho vui huhu. Khổ cái thân chưa...
Bình Luận (0)
Comment