Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 22

“Chị Thẩm Mặc, em kêu Tiêu Huyên Nghệ, chuyện ngày hôm qua cám ơn chị, em đã khỏe lắm.” Tiêu Huyên Nghệ quét mắt nhìn Cổ Dĩ Mạt ngơ ngác nhìn Thẩm Mặc, cùng Lâm Hề hai mắt nhìn nhau, không biết làm sao lắc đầu một cái.

“Không cần khách khí, một cái nhấc tay.” Thẩm Mặc lễ phép cười cười, hướng về phía ba người khác đang nhìn tới gật đầu một cái, khéo léo chào hỏi.

Lâm Uyên cùng Tần Mi trở về ngồi nhón chân lén lén liếc nhìn Cổ Dĩ Mạt.

Vẫn còn ở đó hoa mắt si mê a, đứa nhỏ này.

Hai người ăn ý nhìn nhau nhẹ giọng than thở, trong mắt tràn đầy không biết làm sao.

Đối phương trước cuộc họp hàng năm một ngày gọi điện thoại nói đã thích một người, dọa sợ hai người từ trên giường té xuống.

Những người khác có thể không biết, ba người bọn họ là thanh mai trúc mã, như thế nào không biết được.

Muốn tính tình lạnh băng như Cổ Dĩ Mạt thích một người, đó là một chuyện không bình thường biết bao.

Cho dù ngươi nói hôm nay là ngày tận thế cũng không có vớ vẩn như chuyện này.

Nhưng là từ miệng của người trong cuộc nói ra.

Hai người buông xuống suy nghĩ không kiềm được nôn ra cái máng, nghiêm túc suy tính.

Cổ Dĩ Mạt nếu đã gọi điện thoại nói cho chúng ta, tất nhiên đã nghiêm túc.

Nhưng mà người này chưa bao giờ yêu qua, là một kẻ ngu si.

Như vậy, gọi điện thoại khẳng định cũng xin giúp đỡ.

Cho nên thời điểm tối hôm qua nhắn tin trao đổi tin tức, nghe được nàng nói muốn tự ý đi theo đối phương về nhà “Nhạc phụ đại nhân”, hai người chợt sốt ruột, nga không, hưng phấn.

Nga, còn chưa đúng.

Hưng phấn chỉ có Lâm Uyên cái người không đáng tin cậy này.

Hơn nữa hai người đã cùng người nhà đón qua năm mới, cũng muốn trốn khỏi gia tộc sau mấy ngày tụ họp lớn, liền đi theo, Lâm Hề thấy chị gái lén đi, tự nhiên cũng kéo Tiêu Huyên Nghệ hứng thú bừng bừng đi theo.

Cho nên, lúc này Cổ Dĩ Mạt mới có “Quân sư đoàn” không đáng tin cậy “Quy mô lớn“.

Cổ Dĩ Mạt cũng không nghĩ tới bốn người họ cùng đến, cho nên có chút chột dạ nhìn Thẩm Mặc.

Bất quá lúc này nàng đã quên những thứ kia bởi vì, trong mắt nàng, chỉ có hình dáng của Thẩm Mặc, tràn đầy, lại cũng không tha cho những thứ khác.

“Dĩ Mạt.” Là giọng nói ba phần ôn nhu ba phần đạm nhã bốn phần mát lạnh.

Thẩm Mặc ngồi về vị trí, lúc quay đầu liếc đến ánh mắt Cổ Dĩ Mạt ngôc lăng nhìn mình chằm chằm, trong lòng một mảnh chợt nhu mềm, nhìn Cổ Dĩ Mạt tựa như đứa trẻ ngơ ngác, câu môi lên nhẹ giọng kêu.

“Ân, chuyện gì?” Cổ Dĩ Mạt như vậy ở trong giọng nói lấy lại tinh thần, chống với cặp mắt lộ vẻ cười của Thẩm Mặc, trên mặt đỏ ửng bay lên, chợt cúi đầu nhìn tạp chí trên gối mở ra.Cô đọc một trang cả nửa giờ đầu, còn phải xem sao.

Thẩm Mặc nhìn cô gái tinh xảo trước mắt này, rõ ràng tôn quý lạnh băng như thế, nhưng hướng về phía mình luôn là cái dáng vẻ ngây ngô này, luôn là không biết làm sao.

Thẩm Mặc câu môi lẳng lặng nhìn Cổ Dĩ Mạt lộ ra một bên tai ửng đỏ, trong mắt thoáng qua vẻ cưng chiều.

Quả nhiên giống như đứa trẻ con a, Dĩ Mạt.

“Muốn uống chút gì không?” Thẩm Mặc hướng về phía nữ tiếp viên hàng không đứng ở cách đó không xa vẫy vẫy tay, nhìn ánh sáng dịu dàng trong mắt Cổ Dĩ Mạt lẳng lặng dòng nước chảy, xen lẫn mấy phần ôn nhu không tản đi.

“Cà phê đi, cám ơn.” Cổ Dĩ Mạt vẫn đang vì chuyện đối phương dùng giọng nói ôn nhu kêu nàng lòng rung động mà không dám nhìn Thẩm Mặc, cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

“Hai ly nước ấm, cám ơn.”

“!!” Cổ Dĩ Mạt nghe được Thẩm Mặc nói với nữ tiếp viên hàng không, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương, nhưng lần nữa lại cùng cặp mắt hổ phách của đối phương nhìn nhau, nàng rơi vào sóng mắt kia, quên mở miệng.

“Tối hôm qua uống nhiều như vậy, sáng sớm còn muốn uống cà phê sao?” Thẩm Mặc nhếch lên môi dưới, nhìn Cổ Dĩ Mạt lại bắt đầu nhìn mình ngẩn người, nhíu mày một cái.

Cô mới nếm phải mùi vị yêu thương, lại chọn người như tôi, thật đáng giá sao?

“Cám ơn.” Thẩm Mặc nhận lấy nước nữ tiếp viên hàng không đưa tới, tay phải một ly đưa về phía Cổ Dĩ Mạt.

“Cám ơn.” Cổ Dĩ Mạt nhận lấy nước, ngồi yên, hơi cúi đầu nhấp một miếng, đôi môi bị nước thấm vào, lúc màu vàng của nắng xuyên thấu qua cửa sổ, hiện lên ánh sáng trong suốt.

Đôi mi thanh tú con ngươi màu đen, khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc vậy, mái tóc dài đen như mực rơi rớt, mấy sợi tán lạc trên vai, trên gương mặt, hiện lên ánh sáng màu vàng.

Rõ ràng là cô gái hoàn mỹ như vậy, tại sao lại thích mình chứ?

Máy bay hai tiếng liền đến, có điều bởi vì nhà của Thẩm Mặc ở một thị trấn nhỏ, cho nên còn phải đổi xe.

Sáu người thuê hai chiếc xe, lại ngồi hai giờ mới tới cửa thị trấn.

Một thị trấn nhỏ cổ kính, giao lộ dựng thẳng một cái bia đá hình vuông, bên trên có khắc tên thị trấn cổ, ngay chính giữa có một cái khung cửa niên đại lâu đời.

Bên trên đỉnh là mái ngói thời cổ, bên đươi đỉnh có một cái biển, viết “Chúng chí thành thành“. (mọi người đồng tâm hiệp lực)

“Đi thôi.” Cổ Dĩ Mạt hướng về phía Lâm Uyên sau lưng còn đứng ở chỗ bia đá chụp hình lên tiếng gọi, theo Thẩm Mặc phía trước.

Sáu người đi chỉ chốc lát sau liền tới một nông trường rộng lớn, ở bên ngoài khu du lịch, nông trường ngưu mã thành đoàn.

“Gió thổi dưới cỏ trông thấy dê bò” chính là như vậy đi.

Bãi cỏ xanh đậm gió lạnh thổi lất phất qua liền tùy ý đong đưa, hùa theo, mời gió cùng múa.Ở mùa đông như vậy, một mảnh nông trường, so với bên ngoài lại ấm áp không ít.

Lại đi về phía trước, nông trường lại hợp làm một, ruộng lúa xới đất phía sau lẳng lặng nước chảy, cây cỏ không quy tắc hình dáng bùn đất màu đen, sắp hàng không có trật tự, nhưng là một mảnh cảnh săc tường hòa tương dung.

Đi qua nông trường, lại đi qua một đoạn đường mòn, liền thấy được một cái nhà diện tích không rộng nhưng lại có ba tầng biệt thự.

Nói biệt thự, cũng không giống lắm, nói nhà nhỏ, lại lớn hơn rất nhiều.

Nó có khí tức của niên đại lâu đời, phục cổ mặt ngoài, cửa bằng gỗ, đỉnh bằng ngói, ngay trên mặt ngói đã bắt đầu có chút mọc đầy rêu xanh, cách nhau một đoạn luôn luôn xuất hiện mấy khối mảnh ngói mới màu trắng, có lẽ là sửa lại.

Nơi này giống như là thoát khỏi cái thế giới phức tạp máy móc này, độc lập ra một mảnh không gian an tường yên tĩnh, xây dựng một cái lâu đài thuộc về mình.

Lâm Uyên cùng Lâm Hề hai chị em cả kinh há to mồm, sững sờ nhìn tòa nhà kia, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn ngạc nhiên.

Các nàng đang vì trên cái thế giới này lại có nơi ở như vậy mà ngạc nhiên mà kích động.

Cổ Dĩ Mạt nhìn căn nhà phía trước, nhìn Thẩm Mặc phía trước hiếm thấy không có buộc lại mái tóc đen đậm dài, nhìn thân thể người nọ đơn bạc lạnh nhạt, không tự chủ được cảm thấy....

Người này, nên ở nơi như thế này.

Cách xa trần tục, thanh u đạm nhã.

Đến gần sau, trước mặt nhà có một khoảng trống lớn, bày một cái bàn cẩm thạch cùng bốn cái ghế cẩm thạch dài. Bàn đá bóng loáng, hôm nay mùa đông nắng ấm theo đến bên trên, hơi phản chiếu.

Phía trên vẽ sông tuyến tiêu chuẩn rõ ràng, là một cáí bàn cờ tướng.

Nhà thời cổ là bằng cửa gỗ, có chụp khoen (giống cái treo trên cửa thời xưa trong phim tàu á), hai cái chụp khoen lẻ loi treo ở trên cửa, nổi lên màu đỏ rỉ sét. Có mảnh ngói trải dưới mái hiên, dưới mái hiên là một cái biển có chút cũ kỹ, bên trên là người đề bốn chữ to được đề bằng bút lông mực - “Đại tượng vô hình”.

“Khấu khấu.” Thẩm Mặc tiến lên, giơ tay nhẹ gõ cửa, không chú ý đến cái chụp khoen, không nhanh không chậm gõ ba cái.

“Ai a.” Bên trong cửa truyền ra giọng nói nam nhân cường tráng tràn đầy giàu có hỏi thăm.

Là giọng nói không hiện lên quá mức hùng hồn nhưng không mất tinh khí cùng từ tính.

Nhất định là một người đàn ông cả nguwoif chính khí.

Cổ Dĩ Mạt trong đầu nghĩ.

“Ba, là con.” Thẩm Mặc lớn tiếng một chút, hướng về người đàn ông phía bên trong cửa trả lời.

“Ồ ồ ồ!!! Là ba sao, thanh âm hảo có lực, tôi còn cho là anh cả đâu.” Lâm Uyên trợn to cặp mắt đào hoa kia, yêu mị trên mặt chất đầy kinh ngạc.

“Két ~~~” Cửa bằng gỗ bị kéo ra, phát ra tiếng va chạm lịch sử.

Sau đó, sau đó một người đàn ông sáu mươi tuổi cường tráng mặc quần kiểu quân đội cùng áo sơ mi màu xám tro hưu nhàn xuất hiện trước mặt mọi người.

Tóc ngắn mạnh mẽ không mất khí thế, đen như mực xuất hiện chút điểm trắng. Khóe mắt có dấu vết của năm tháng hoa xuống lại để cho khuôn mặt góc cạnh rõ ràng càng lộ vẻ chững chạc.

Cặp mắt là màu hổ phách nhàn nhạt, cùng màu sắc của Thẩm Mặc giống nhau, có điều chững chạc tang thương nhiều hơn, ít đi đạm nhã dịu dàng.

So với mấy người mang giày cao gót đã cao đến 1m8 cũng cao hơn một chút, cũng phải cao cỡ 1m86, áo sơ mi màu xám tro che giấu, là che giấu bắp thịt mạnh mẽ lực lưỡng.

Dáng người cường tráng nhưng không khoa trương.

Là một người đàn ông có khí chất quân nhân.

“....” Người đàn ông thấy Thẩm Mặc, trong con ngươi chợt tràn đầy ôn nhu và cưng chiều, lúc thấy sau lưng Thẩm Mặc năm nguwoif đẹp khí chất khác nhau, ôn nhu trong mắt ngưng trệ một cái, ngây dại.

“Ba, vào nhà trước đi, vào nhà rồi con giới thiệu.” Thẩm Mặc cũng biết ba ba nhà mình sẽ bị hù dọa.

“Hảo, mọi người vào nhà trước đi, bên ngoài lạnh.” Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Mặc, khóe mắt cong lên, dấu vết tuổi tác tích tụ, cho thấy người đàn ông cường tráng này hơn năm mươi tuổi là sự thật.

Đi vào nhà, liền thật sự là về thời cổ đại.

Tất cả đều là bằng gỗ, cửa, chấn song, bàn ghế, bên trên đều chạm trổ nhiều loại hoa văn, nhẹ nhàng lưu chuyển, cổ kính.

Cánh cửa kia ngăn cách hai cái thế giới.

Một cá thế tục hỗn loạn phức tạp, một cá thế ngoại đào nguyên tường hòa yên tĩnh.

-----------------------------------------

hóng chương 40 đi ae ^.^
Bình Luận (0)
Comment