Chương 1006: Quách Hoàn Bị Bắt 2
Chương 1006: Quách Hoàn Bị Bắt 2Chương 1006: Quách Hoàn Bị Bắt 2
Quách Hoàn thần sắc dừng một chút, tươi cười nói: "Được."
Đoàn người Tô Tiểu Tiểu vốn là muốn đi ngắm cảnh, mới vừa ra Nguyệt Mãn Lâu đã không hẹn mà gặp phải xe ngựa hoàng cung.
Công chúa Tĩnh Ninh đi xuống.
Sau nàng ấy còn có Công chúa Huệ An xuống xe.
Hai vị công chúa một mực không tranh cãi, hôm nay không chỉ ngồi chung một bàn, còn ngồi chung một xe, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đoàn người Lư Tuệ hành lễ với hai người.
Hai người đi thẳng tới trước mặt Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Hai người đi ra như thế nào?"
Công chúa Tĩnh Ninh lạnh nhạt nói: "Có người ở trong cung khóc âm ï muốn đi ra, phụ hoàng bị âm ï đến mức nhức đầu nên bảo ta mang người ra."
Công chúa Huệ An đã gặp phải một lần bắt cóc, một mình nàng ta xuất cung là chuyện tuyệt đối không được cho phép.
Có Tĩnh Ninh ở đây, trong lòng Cảnh Tuyên Đế sẽ kiên định hơn nhiều.
Công chúa Huệ An liếc mắt một cái: "Chính ngươi không phải cũng muốn xuất cung sao?"
Lư Tuệ mấy người đều đã hiểu được, hoá ra là ý chỉ của bệ hạ, các nàng tự nói nói, hai vị công chúa lúc nào cũng như nước với lửa này gần đây cũng thật gần gũi.
"Các ngươi định đi đâu?" Công chúa Tĩnh Ninh hỏi.
"Bọn ta định đi ngắm cảnh." Lư Tuệ cười nói.
Công chúa Huệ An biu môi: "Ngắm cảnh có gì vui chứ? Mệt muốn chết."
Lư Tuệ biết công chúa Tĩnh Ninh dạo này rất gần gũi với Tô Tiểu Tiểu, nàng ta cố ý mời công chúa Tĩnh Ninh đi cùng, vì thế nói: "Tô tiểu thư cũng đi."
Công chúa Huệ An một giây thay đổi sắc mặt, nói thâm: "Hoạt động gân cốt một chút cũng không tồi."
Lư Tuệ đoan trang khéo léo nói: "Chúng ta đi ngắm cảnh trước, sau đó cùng Trịnh tiểu thư chọn trang sức, Trịnh tiểu thư sắp thành thân."
"Ngươi thành thân với ai?" Công chúa Huệ An hỏi.
Nàng ta chính là một công chúa ngốc nghếch vô tâm vô phế, người khác lục tục trò chuyện với nhau đều không nói cho nàng ta biết, tất nhiên không ai nói cho nàng ta biết thế sự hiện giờ.
Nhưng công chúa Tĩnh Ninh cũng biết. Nàng ấy nhìn ve phía Trịnh Vân Nhu, nói: "Vị hôn phu là tôn trưởng tử Quách thừa tướng đúng không? Chúc mừng.”
Trịnh Vân Nhu ngượng ngùng cười.
Lư Tuệ lơ đãng nhìn sang bên cạnh, cười nói: "Nói Tào Tháo Tào Tháo đến!"
Vệ Đình và Quách Hoàn đi về phía này.
Trịnh Vân Nhu nhìn thấy vị hôn phu của mình, trong lòng lại như có nai con đụng loạn một trận.
Rõ ràng trước hôm nay, nàng ấy còn kháng cự mối hôn sự này.
Nhưng vừa rồi, Quách Hoàn đỡ lấy nàng ấy, liếc mắt nhìn nàng ấy, nàng ấy đã bị sự dịu dàng trong đáy mắt hắn ta bắt được.
Lư Tuệ trêu ghẹo nói: "Trịnh tiểu thư, đừng xấu hổ nha."
Mặt Trịnh Vân Nhu đỏ đến mức gần như có thể nhỏ ra máu.
Tô Tiểu Tiểu lại lưu ý đến, ánh mắt của Quách Hoàn cũng không rơi lên người Trịnh Vân Nhu, mà là nhìn vê công chúa Huệ An đang đứng bên cạnh.
Đương nhiên, chỉ trong nháy mắt, Quách Hoàn liên thu hồi ánh mắt, tao nhã thong dong chào mọi người.
"Hai vị công chúa cũng tới đây rồi. Quách Hoàn ôn nhuận cười: "Nhiều ngày không gặp, không biết hai vị công chúa có khỏe không?"
Công chúa Huệ An không nói chuyện với hắn ta.
Trong mắt nàng ta không để Quách Hoàn vào mắt, trước tiền là nàng ta nhìn Vệ Đình, bây giờ sao...
Công chúa Tĩnh Ninh nói: "Rất tốt. Nhị ca ta không cùng Quách công tử trở về sao?"
Quách Hoàn bất đắc dĩ cười cười: "Linh Tê ba ngày hai bữa lại viết thư cho ta, thúc giục ta mau hồi kinh, không cách nào, ta đành phải bỏ lại đội ngũ triều đình, lên đường trước. Thế nhưng tính toán ngày tháng một chút, Nhị điện hạ cũng sắp về rồi."
Công chúa Tĩnh Ninh hỏi: "Nhị ca của ta có khỏe không?"