Chuong 1012: Phu The Cung Nhau Ra Tran 2
Chuong 1012: Phu The Cung Nhau Ra Tran 2Chuong 1012: Phu The Cung Nhau Ra Tran 2
Vệ Đình khẽ lắc đầu: "Không biết... Rõ ràng là ở trên xe ngựa... Mọi chuyện vẫn ổn... Biểu ca đột nhiên... Đột nhiên giống như biến thành người khác... Vung đao về phía con... Đâm tới..."
Điều này hợp lý hơn.
Với võ công của Vệ Đình, không có khả năng dễ dàng bị người khác làm bị thương, trừ phi là người hắn hoàn toàn không đề phòng bất chợt làm hành động hoàn toàn không ngờ tới.
Giọng Vệ Đình gân như yếu ớt: 'Biểu ca không sao chứ..."
Lý thị nghẹn ngào nói: 'Lúc này ngươi còn đang lo lắng người khác..."
Vệ Đình suy yếu nói: "Tẩu tử... Ta tin biểu ca... Không phải là người như vậy..."
Tưởng thị tức giận: "Hắn đều muốn giết ngươi, ngươi còn nói đỡ cho hắn!"
Đây chính là công dụng của việc lấy lùi làm tiến.
Nếu Vệ Đình từng ngụm từng ngụm nói biểu ca giết ta, tổ mẫu tẩu tẩu các ngươi phải thay ta báo thù, đại khái sẽ đổi lấy một câu "Trong chuyện này có hiểu lâm gì không, Hoàn nhi không phải người như vậy."
Nhưng nếu Vệ Đình chính miệng nói ra, hiệu quả sẽ không giống nhau.
Vệ lão thái quân hoài nghi nói: "Con mới vừa nói... Hoàn nhi giống như biến thành một người khác là có ý gì?"
Vệ Đình nhớ lại: "Chính là... Con cũng không nói rõ được... Hắn đột nhiên dừng lại bất động... Con gọi hắn... Hắn không phản ứng... Sau đó... Như trúng tà đột nhiên đâm con một đao..."
Trân thị cổ quái nói: 'Nhưng Tiểu Thất, máu của ngươi..."
Vệ Đình vội đỡ trán: "A... Đầu đau quá!"
"Được rồi, mau đừng nói nữa, ngươi mau nghỉ ngơi đi." Lý thị là người từng có con, chăm sóc bệnh nhân nhạy bén tỉ mỉ hơn các nữ quyến khác.
Nàng ta nói: "Tổ mẫu, chúng ta vẫn nên nghe Thất muội, để Tiểu Thất nghỉ ngơi thật lâu đi."
Vệ lão thái quân gật gật đầu, mang theo mọi người đi ra ngoài.
Vệ Đình toát mồ hôi lạnh.
Tô Tiểu Tiểu bưng một chén thuốc đi vào trong phòng.
Vệ Đình mặt không chút thay đổi nói: "Tam tẩu ngửi ra máu đó là máu gà."
Tô Tiểu Tiểu khóe miệng giật giật: "Cái này mà cũng ngửi được? Trước đây tỷ ấy làm gì?"
Vệ Đình dừng một chút: "Chuyên giết gà."
Phụ thân của Trần thị là võ tướng, nàng ta thuở nhỏ theo phụ thân tập võ, vì luyện tập đao pháp, lén lút chạy đến trại nuôi gà giết gà cho người ta. Vệ Đình vô cùng nghiêm túc nói: "Thật đó, Tam tẩu giết gà rất giỏi."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Đoàn người Vệ lão thái quân là người nhà tương lai của Tô Tiểu Tiểu, Tôn chưởng quầy cực kỳ chu đáo an bài cho các nàng một gian sương phòng thanh tịnh trên lầu hai, cũng dâng lên mấy bình trà ngon.
Chỉ là, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, mấy ai có tâm trạng thưởng thức trà.
Đoàn người ngồi vây quanh trong phòng, thần sắc ngưng trọng.
Tưởng thị buồn bực nói: "Ta vẫn nghĩ mãi không ra, Hoàn biểu đệ vì sao đâm bị thương Tiểu Thất? Chẳng lẽ... Thật sự giống như Tiểu Thất nói... Hoàn biểu đệ trúng tà?"
Trân thị há miệng: "Cái kia..."
"Lão thái quân! Chư vị tẩu tẩu!"
Tô Tiểu Tiểu đúng lúc xuất hiện ở cửa.
Chử thị nhìn lão thái quân một cái, thấy bà ấy không có ý phản đối, vội vàng nói với Tô Tiểu Tiểu: "Vào đi, Tiểu Thất đã uống thuốc chưa?"
"Uống xong rồi, ta tới nói tỉ mỉ với mọi người về thương thế của Vệ Đình."
Tô Tiểu Tiểu nói xong, cất bước đi vào, nghiêm trang nói: "Mọi người cũng thấy rồi, Vệ Đình mất máu quá nhiều, loại tình huống này rất nguy hiểm. Vì bảo toàn tính mạng của chàng ấy, ta đành phải đánh cho hắn một chút máu gà."
Tất cả mọi người: "...".
Vệ lão thái quân cùng Chử thị vẻ mặt mơ hồ nhìn nàng, nghiễm nhiên chưa bao giờ nghe qua phương pháp trị liệu như thế.
Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc nói: "Tất nhiên, máu gà bình thường sẽ không thể chữa bệnh, ta bỏ thêm bí dược tổ truyền của sư phụ ta, loại thuốc này cực kỳ quý giá, sư phụ ta nhiều năm như vậy tổng cộng cũng chỉ luyện ra một bình nhỏ, toàn bộ cho Vệ Đình dùng tới."
Ý ở ngoài lời, về sau sẽ không có thuốc đó nữa.