Chương 1034: Tập Thể Xuất Động 2
Chương 1034: Tập Thể Xuất Động 2Chương 1034: Tập Thể Xuất Động 2
Năm ngoái, công chúa Tĩnh Ninh là ngồi chung với Hoàng Hậu, công chúa Huệ An ngồi xe ngựa Thái Hậu.
Năm nay, ngồi trong xe ngựa Thái Hậu là nữ đại phu, công chúa Huệ An chỉ có thể đơn độc một xe, mà vì không cho nàng ta cô đơn, Hoàng Hậu để công chúa Tĩnh Ninh đi với nàng ta.
Mẫu hậu căn bản là muốn thanh tịnh dil
Đáy mắt công chúa Tĩnh Ninh hiện lên một tia u oán.
Buổi chiều, đoàn xe đến chân núi chùa Hộ Quốc Long.
Chùa Hộ Quốc Long lớn như vậy, trừ hoàng tộc và bộ phận hộ vệ có thể ở lại đi vào, người còn lại là nghỉ ở biệt trang gần đó.
Tô Tiểu Tiểu và Thái Hậu xuống xe ngựa.
Lúc này nàng mới phát hiện Cảnh Dịch vẫn luôn không có tiếng tăm gì hộ tống ở phía sau xe ngựa.
"Cảnh Dịch? Đã lâu không gặp." Nàng đi qua chào hỏi: "Thương thế của ngươi khỏi hẳn chưa?"
Cảnh Dịch xoay người xuống ngựa: 'Khỏi hẳn."
Tô Tiểu Tiểu nhìn mọi nơi, nhỏ giọng nói: "Dọc theo đường đi không có tình huống gì sao?"
Cảnh Dịch lắc đầu: "Không có."
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói: "Bạch Liên Giáo để chúng ta lại đây bình yên vô sự như vậy?"
Cảnh Dịch suy nghĩ, nói: "Lúc vừa xuất phát, tinh lực các tướng sĩ còn chưa tiêu hao, sức chiến đấu cao, bình thường hành thích sẽ không chọn ở ngay lúc này. Trở ve là nguy hiểm nhất, khi đó tinh thân mọi người đã có chút mềm nhũn, dễ dàng sơ sẩy bại lộ."
Tô Tiểu Tiểu có loại vui mừng vì thiếu niên trong nhà trưởng thành: "Trưởng thành rồi, còn hiểu cái này."
Cảnh Dịch nhíu mày nói: "Ta không phải tiểu hài tử!"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười.
Chỉ có tiểu hài tử mới nói mình không phải tiểu hài tử.
Cảnh Dịch phân tích rất có đạo lý, trở vê xác thật là nguy hiểm nhất, cho nên trên đường trở về đánh lên mười hai phần tinh thần, phòng bị gấp bội.
Nhưng, bọn họ dự đoán hành vi Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Giáo lại có thể dự đoán bọn họ hay không?
Bạch Liên Giáo chưa chắc sẽ chờ đến cầu phúc kết thúc mới hạ thủ.
Hai ngày này, Bạch Liên Giáo tùy thời có thể ra tay. “Tô đại phu, nên lên núi.' Trình công công lại đây nói.
"Được." Tô Tiểu Tiểu gật đầu, nói với Cảnh Dịch: "Ta đi trước."
Cách đó không xa, Quách Linh Tê vén rèm lên, lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái: "Lên núi ghê gớm, ta cũng có thể lên!"
Quách Linh Tê đi tìm Bạch Hi Hòa.
Bạch Hi Hòa ở trong xe ngựa buồn một đường, cả người nóng đến bị cảm nắng, ra một chốc, một chân đạp vào khoảng không.
Sắc mặt Tiêu Thuấn Dương biến đổi, bay qua đi cứu người.
Bạch Hi Hòa theo bản năng bắt sang bên cạnh.
Tô Thừa mới vừa xuống ngựa: A? Ai kéo lưng quần ta?
Tần Thương Lan: Ta sợ không phải thật sự muốn tạo phản?
Bạch Hi Hòa là rơi từ phía Tô Thừa, Tiêu Thuấn Dương cách cả xe ngựa, chờ hắn ta nhảy qua, Tô Thừa đã xách Bạch Hi Hòa lên.
Không sai, chính là xách.
Giống như xách một tiểu đáng thương.
Tô Thừa thò lại gân đánh giá bà ấy: "Sao ta cảm thấy... Ngươi có chút quen mắt? Chúng ta từng gặp nhau sao?”
"Lớn mật! Đây là Thái hoàng thái hậu!" Tiêu Thuấn Dương quát chói tai.
"A.' Tô Thừa buông tay trong một giây.
Bạch Hi Hòa ngã bẹp xuống đất.
Tiêu Thuấn Dương: "..."
"Thái hoàng thái hậu!"
Là giọng của Tiểu Doãn Tử.
Tiểu Doãn Tử và cung nhân đi theo xông tới, Tô Thừa bị đám người chen ra ngoài, ông gãi đầu, lại quay đầu nhìn vê phía Bạch Hi Hòa.
Đáng tiếc Bạch Hi Hòa đã xoay người, ông chỉ nhìn thấy cái gáy.
Đoàn người Cảnh Tuyên Đế chuẩn bị lên núi.
Chùa miếu ở trên núi, tuy trải thêm đá, nhưng loanh quanh lòng vòng, vẫn gập ghềnh khó đi.
Đám người Cảnh Tuyên Đế còn đỡ, Thái Hậu tuổi tác đã cao, lại phượng thể không khoẻ, Cảnh Tuyên Đế để người chuyển cỗ kiệu đến như thường lui tới.