Chuong 104: Hung Thu 1
Chuong 104: Hung Thu 1Chuong 104: Hung Thu 1
Tô Thừa ở phía sau Vạn thị, đã không còn kịp đoạt đi ghế dựa rồi.
Chân Tô Tiểu Tiểu mới vừa vượt qua ngạch cửa, phía sau nàng chính là ba tiểu gia hỏa, nàng không thể trốn.
Nàng bưng cái lẩu trong tay, bởi vậy cũng không thể dùng tay đi đỡ.
Mắt thấy ghế dựa phải đập vào nàng, cửa phòng tiểu đông phòng đột nhiên mở ra, Vệ Đình lắc mình đi ra, đánh xuống một chưởng.
Tô Tiểu Tiểu: "Ghế dựa cần tiền!"
Vệ Đình cắn răng một cái, sửa lại dùng tay vững vàng bắt được ghế dựa.
Tô Tiểu Tiểu thở dài một hơi: "Con may còn may, ghế dựa rất đắt."
Vệ Đình: ”...
"Họ Vạn! Bà xảy ra chuyện gì!" Tô Thừa bước một bước xa đi lên, chắn ở trước mặt Vạn thị, hung tợn mà nói: "Ngươi con mẹ nó điên rồi! Dám hạ độc thủ với khuê nữ của lão tử! Đừng tưởng và là nữ nhân lão tử không đánh ngươi?"
“Nương! Nương!"
Nữ nhi tức của Vạn thị cuống quít kéo bà bà đến một bên.
Động tính quá lớn, các hương thân lại tới xem náo nhiệt.
'Sao đây là?"
"Không biết."
“Trong nhà chính là ai?"
"Nương của Vương vô lại và thê tử của hắn ta."
Vương vô lại chính là nam nhân ngày đó động tay động chân với Tiểu Ngô thị ở trên xe bò, bị Tô Tiểu Tiểu một chân đá xuống xe bò.
Vạn thị thấy các hương thân đều tới, chạy ra nằm trên mặt đất, đấm ngực dừng chân khóc lên: "Con ơi —— Nhi tử số khổ của ta —— trời giết Tô gia —— trả mạng nhi tử của ta一一"
Thê tử của Vương vô lại cũng thương tâm khóc lên.
Hà thị nói: "Cái gì mà trả lại mạng cho nhi tử ngươi? Vạn thẩm, ngươi nói rõ ràng cho mọi người biết."
Vạn thị khóc ròng nói: "Tô Bàn Nha giết nhi tử của ta 一一"
Cái gì?
Tô Bàn Nha giết Vương vô lại?
Mọi người nghe được tin tức này, đều vô cùng khiếp sợ. Tô gia cứ việc hoành hành ngang ngược, nhưng rốt cuộc chưa từng nhao ra mạng người, sao lúc này —
Tô Thừa đi ra khỏi phòng: "Họ Vạn! Ngươi đừng ngậm máu phun người! khuê nữ nhà ta giết nhi tử của ngươi lúc nào?”
Vạn thị chỉ vào Tô Tiểu Tiểu trong phòng: "Ta không nói bậy! Chính là khuê nữ ngươi giết!"
Tô Tiểu Tiểu không nhanh không chậm đi ra: "Ngươi nói là ta giết, có chứng cứ không?"
Cảm xúc của Vạn thị hết sức kích động: "Nhi tử của ta và người không oán không thù, chỉ từng làm ác với ngươi! Không phải ngươi giết sẽ là ai?"
Tô Thừa không kiên nhẫn nói: "khuê nữ của ta và nhi tử của ngươi trở mặt lúc nào?"
Vạn thị chỉ vào Tô Tiểu Tiểu, bi phẫn nói: "Thời gian trước nàng đá nhỉ tử ta từ trên xe bò xuống!"
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "A, là có một chuyện như vậy, vậy thì làm sao? Chỉ dựa vào cái này kết luận ta là hung thủ, có thể quá gượng ép hay không?”
Vạn thị kích động đến thở dốc từng hơi một: "Chính miệng ngươi nói... Ngươi thấy nhỉ tử ta không vừa mắt!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta từng nói lời này."
Vạn thị khóc ròng nói với mọi người: "Các hương thân nghe xem! Nàng thừa nhận! Nàng thấy nhi tử ta không vừa mắt, ngay xe bò cũng không cho nhi tử ta ngồi!"
"Ta không cho nhi tử ngươi ngồi xe bò là bởi vì ——" Tô Tiểu Tiểu nói lời đến một nửa, dừng lại.
"Vì sao? Ngươi nói đi! Cũng không nói ra được đi! Ngươi thấy nhi tử của ta không vừa mắt, vì thế ngươi giết hắn! Ngươi thật sự tàn nhẫn!"
Vạn thị khóc đến khàn cả giọng.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Bàn Nha thay đổi, từ trước không nháo ra mạng người, không đại biểu hiện giờ cũng không thể nào?
Huống chỉ, toàn thôn nhà bọn họ là ác bá nhất, không phải Tô Bàn Nha giết, chẳng lẽ là người khác?
"Chuyện giết người này cũng làm được, thật không phải thứ gì!"
'Sao thôn chúng ta lại có loại tai họa này?”
"Vương vô lại đáng thương.'