Chương 1054: Chân Tướng Rõ Ràng 1
Chương 1054: Chân Tướng Rõ Ràng 1Chương 1054: Chân Tướng Rõ Ràng 1
Vẻ mặt Phù Tô cứng lại, ngơ ngẩn nói: "Vệ lão thái quân."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Lão thái quân cho?”
Phù Tô nói: "Đúng vậy, đây không phải thời tiết nóng sao? Muỗi lại nhiều, mỗi người trong phủ đều đã phát túi thơm đuổi muỗi."
Tô Tiểu Tiểu lại ngửi: "Túi thơm này của ngươi cũng không phải là đuổi muỗi."
Phù Tô oan uổng: "Lúc cho ta là nói như vậy."
Mọi người không khỏi nhìn về phía Vệ Đình.
Nếu túi thơm này là Vệ lão thái quân cho Phù Tô, như vậy vấn đề lại lớn.
Vệ Đình bình tĩnh nói: "Ta về Vệ gia một chuyến."
"Ta đi với ngươi." Tô Tiểu Tiểu dứt lời, quay đầu nói với Úy Trì Tu: "Có thể đi Đệ Nhất Đường đón sư phụ ta tới hay không?”
Kinh thành dưới mưa to bẻ gấy nghiền nát, mặt đất ướt dầm dê, vó ngựa dẫm mặt nước gồ ghề lồi lõm, bọt nước văng khắp nơi.
Hai người dừng lại ở trước đại môn Vệ gia.
Nhìn đại trạch nguy nga sâu thẳm, Vệ Đình xuất hiện thất thần một cái chớp mắt.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn đã khôi phục như lúc ban đầu, vẻ mặt bình tĩnh vào phủ.
Gã sai vặt thủ vệ thấy hắn nửa đêm trở về, vô cùng kinh ngạc: "Thiếu... Thiếu gia? Đã trễ thế này, sao ngài hồi phủ? Tô cô nương cũng tới?"
Vệ Đình đưa dây cương hai con ngựa cho hắn.
Gã sai vặt cung kính tiếp nhận.
Không trung còn có mưa bụi linh tinh rơi rụng, gã sai vặt tính lấy hai thanh dù cho hai người, hai người cũng đã đi xa.
Gã sai vặt vò đầu: "Sao ta cảm giác đêm nay thiếu gia kì quái?"
Khi hai người đi ngang qua sân Lý thị, một bóng dáng nhỏ bé không hề dự kiến vọt ra, nhào vào trên người Vệ Đình.
Vệ Đình đỡ lấy cô bé, thấp giọng nói: "Hi Nguyệt?"
Vệ Hi Nguyệt ôm hai cái bình nhỏ trong lòng, phân biệt để thịt khô và hạt thông.
Cô bé ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Vệ Đình.
"Nha đầu thúi! Con trở về cho ta! Con —"
Lý thị đuổi tới, nhìn thấy Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu: "Là Tiểu Thất và thất đệ muội sao."
Vẻ mặt của nàng ta hơi xấu hổ, đi lên trước kéo Vệ Hi Nguyệt lại, nhỏ giọng quát lớn nói: "Nương nói với con như thế nào? Buổi tối không được chạy ra bên ngoài!"
Vệ Đình hỏi: "Nhị tẩu, Hi Nguyệt muốn đi đâu?"
Lý thị nói: "Nàng muốn đi tìm Tiểu Hổ bọn họ."
Ba đứa nhỏ đã nhiều ngày ở phủ Trấn Bắc Hầu, hai ngày trước là đi học, hôm nay nghỉ, Vệ Hi Nguyệt chưa thấy được bọn họ, nên dù thế nào cũng phải nháo đi tìm bọn họ.
Nhưng khiến Lý thị cảm thấy kỳ quái chính là, Vệ Hi Nguyệt không la to giống lúc trước như vậy.
Cô bé trực tiếp học được chạy ra bên ngoài...
Lý thị cũng không biết là nên vui hay là nên buồn.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu dừng ở trên túi thơm bên hông Vệ Hi Nguyệt, ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói: "Hi Nguyệt, ngày mai ta mang ngươi đi gặp Tiểu Hổ và Đại Hổ Nhị Hổ, ngươi đi về ngủ trước được không?"
Vệ Hi Nguyệt suy nghĩ, gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu lại chỉ túi thơm của cô bé: "Cái này thật xinh đẹp, có thể cho ta xem sao?"
Vệ Hi Nguyệt cầm lấy đưa cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu ngửi, trả lại cho Vệ Hi Nguyệt: "Thật thơm, ai đưa?”
Vệ Hi Nguyệt ngửa đầu nhìn về phía Lý thị.
Lý thị mỉm cười: "Mấy ngày trước đây công trung đưa lại đây, trong phòng ta còn có mấy cái, muội thích ta đưa cho muội.”
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Được, cảm ơn nhị tẩu."
Lý thị để nha hoàn dẫn Vệ Hi Nguyệt đi vào, lại lấy hai cái túi thơm, một cái cho Tô Tiểu Tiểu, một cái cho Vệ Đình.
Tô Tiểu Tiểu bất động thanh sắc hỏi: "Những hương liệu đó rất đặc biệt, nhị tau biết là chọn mua ở đâu sao?”