Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1090 - Chương 1096: Bí Mật Trong Rừng Đào 2

Chương 1096: Bí Mật Trong Rừng Đào 2 Chương 1096: Bí Mật Trong Rừng Đào 2Chương 1096: Bí Mật Trong Rừng Đào 2

Vệ Lục Lang có quan hệ thân phận, bọn họ vẫn chưa lộ ra với bên ngoài, Tư Không Vân cũng không hỏi nhiều.

Đến nay Vệ Lục Lang không chịu giao lưu với bọn họ, nhưng Tần Thương Lan đã cơ bản xác định người đêm đó để lại một đường sinh cơ cuối cùng cho mình chính là Vệ Lục Lang.

Không nghĩ tới Vệ Lục Lang sống sót từ chiến trường, lại rơi vào bộ dáng hiện giờ, lúc này, Tần Thương Lan cũng là một trận thổn thức.

Tần Thương Lan thở dài: "Chung quy đã trở lại thì tốt, chờ tìm một cơ hội, cũng nói cho Vệ lão thái quân bọn họ đi."

Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Cái này sợ là phải đợi hắn mở ra khúc mắc."

Tần Thương Lan nghĩ đến trạng huống hiện giờ của Vệ Lục Lang, không nói cái gì nữa: “A, đúng rồi, có tin tức của Mạch Nhi không?"

"Còn không có." Tô Tiểu Tiểu lắc đầu.

Tần Thương Lan nói thầm: "Kỳ quái, đứa nhỏ này đi đâu vậy?"

Trong núi rừng ngoài cửa nam thành cách kinh thành hai mươi dặm, một mảnh rừng đào quả hương bốn phía.

Lúc này một chỗ ra vào rừng đào, Tiêu Trọng Hoa và Đại Lý Tự Khanh suất lĩnh trận địa một chúng quan binh sẵn sàng đón quân địch.

Từ khi Trân đà chủ nói rừng đào này, hai người đã triển khai điều tra với một thế hệ này.

Bọn họ phát hiện dấu vết cấm vệ quân đi vào ở hiện trường, nhưng mà một ngày một đêm đi qua, không ai từ bên trong ra.

Tiêu Trọng Hoa nghiêm mặt nói: "Lại phóng một quả tín hiệu."

Cảnh Dịch bậc lửa pháo hoa.

Vẻ mặt của Đại Lý Tự Khanh ngưng trọng nói: "Đây là tín hiệu cấm vệ quân tập kết, phàm là ở gần chỗ này cấm vệ quân đều sẽ tới, chính là lâu như vậy, chỉ có chạy đến ngoài rừng đào. Rừng đào...'

Sư Gia bên cạnh nói: "Đại nhân, có thể là chúng ta nghĩ sai rôi hay không? Không ai đi vào?"

Đại Lý Tự Khanh lại hy vọng là bọn họ nghĩ sai rồi, nhưng hắn ta phá án nhiều năm, điểm bản lĩnh điều tra này vẫn phải có.

Xác thật có cấm vệ quân đi vào, nhưng bọn họ cũng xác thật có thể vĩnh viễn không ra được.

"Thật... Thật sự tà môn như vậy sao?" Phía sau lưng sư gia lạnh căm căm.

"Biểu ca, ta đi vào nhìn một cái." Cảnh Dịch nói.

"Không thể! Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi vào nguy hiểm!" Tiêu Trọng Hoa vừa dứt lời, rừng đào, một cấm vệ quân đầy là máu nghiêng ngả lao đảo chạy ra.

Mắt thấy hắn ta muốn nằm liệt trên mặt đất, Cảnh Dịch tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy người: "Xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu?”

"Đâu... Đầu đã chất..."

Cấm vệ quân suy yếu nói: "Tô... Tô công tử ở bên trong..."

Tiêu Trọng Hoa bước nhanh lại: "Tô công tử nào? Tô Mạch sao? Đến tột cùng tình huống bên trong như thế nào? Vì sao hung hiểm như thế?"

Cấm vệ quân nằm ở trong khuỷu tay Cảnh Dịch, đáy mắt xẹt qua hoảng sợ cực mạnh: "Rừng đào có... Có...

Người nọ còn chưa dứt lời đã nghiêng đầu, rũ cánh tay xuống.

Đại Lý Tự Khanh vội vàng gọi y quan di theo tới.

Y quan cẩn thận kiểm tra thân thể cho tên cấm vệ quân này, lắc đầu: "Tắt thở, là sống sờ sờ bị hù chất."

Lời này vừa nói ra, quan binh hiện trường không nhịn được không rét mà run.

Bị thương, trúng độc, khí lực suy kiệt mà chết... Đều không có loại cách chết khủng bố này.

Người sống bị hù chết, đến tột cùng hắn ta nhìn thấy gì ở trong rừng?

Sư gia phe phẩy quạt hương bồ thở dài: "Chúng ta đợi một ngày một đêm, thật vất vả có người sống ra, lại sống bị hu chất..."

Tiêu Trọng Hoa không nói chuyện, xem ra Trần đà chủ Bạch Liên Giáo kia không lừa bọn họ, rừng đào không vào được, vào không người còn sống.
Bình Luận (0)
Comment