Chương 1103: Huynh Muội Gặp Nhau 1
Chương 1103: Huynh Muội Gặp Nhau 1Chương 1103: Huynh Muội Gặp Nhau 1
Mọi cơ quan như thế, dọc theo đường đi cũng không biết gặp bao nhiêu lần.
Tô Mạch huy kiếm ngăn mũi tên.
Mũi tên tiếp theo lại bay đến.
Mỗi một lần động, tiêu hao đều sẽ tăng lớn, thời gian bế khí ngắn lại.
Tô Mạch thiếu oxy nghiêm trọng, đại não trống rỗng, cánh tay hắn ta bị mũi tên bắn bị thương.
Trên mũi tên có độc.
Hắn ta quỳ một gối xuống đất, dùng trường kiếm chống đỡ thân thể.
Nhưng mà tất cả vẫn chưa kết thúc.
Mũi tên thứ ba bắn ra.
Tô Mạch dùng hết toàn lực, vung kiếm chặt đứt mũi tên công kích ve phía mình.
Mà rốt cuộc hắn ta cũng tiêu hao cực hạn quá mức rồi, không thể lại vận dụng nội lực, cũng không thể lại bế khí.
Hắn ta đã biết giáo chủ ở nơi nào.
Đi ra ngoài là có thể giết hắn ta.
Hắn ta mạnh mẽ chống đỡ, dùng trường kiếm chống đỡ thân thể bò lên.
Phía trước chính là cửa ra.
Mười bước... Lại đi thêm mười bước là có thể đi ra ngoài...
Một bước.
Hai bước.
Ba bước...
Độc chướng khí xâm nhập miệng mũi, độc trên mũi tên cũng lan ra khắp người, khiến trong khoảnh khắc hắn ta mất đi tất cả sức lực.
Hắn ta ngã thẳng tắp xuống mặt đất.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu phát hiện dấu chân Tô Mạch, đã tính đi vào cánh rừng.
Lúc này phòng thuốc còn tính cho lực lượng, không khó xử nàng, để nàng thuận lợi lấy được mặt nạ bảo hộ phòng độc, có cho người dùng, cũng có con ngựa dùng.
Ngũ Hổ nhìn hai con hàng đều mang mặt nạ bảo hộ phòng độc lên, duy chỉ mình không có.
Nó rất không vuil
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ: "Ngươi bay cao một chút, chính mình bay qua đi." Ngũ Hổ: "..."
Tô Tiểu Tiểu giục ngựa vào rừng chướng khí sương khói lượn lờ, hơn nữa là ban đêm, rất nhanh tung tích của Tô Mạch đã không nhìn thấy.
Con ngựa mang mặt nạ bảo hộ phòng độc lên, cũng không ngửi thấy mùi gì.
May mà cách mỗi một khoảng cách Tô Tiểu Tiểu đều có thể phát hiện một chút dấu vết cơ quan bị động, không phải mũi tên chính là đao, cũng có đồ vật khác.
Tô Tiểu Tiểu suy đoán là Tô Mạch thừa dịp quan lưu lại, loại phán đoán này càng vào sâu càng chắc chắn.
Bởi vì nàng tin tưởng, trừ Tô Mạch ra, không ai có thể ở chướng khí chịu đựng nhiều cơ quan tính kế như vậy.
Khi đi đến một nửa, phía sau cách đó không xa truyên đến hai tiếng người.
"Phụ thân, hình như phía trước có người! Cưỡi ngựa!"
"Đừng nói bậy, trong rừng chướng khí nào có người sống?"
"Ta thấy thật! Ở kia... A? Không có?"
"Ít nói lại! Bế khí nhiều! Không nhiều thuốc lắm!"
Là giọng nói Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn xa lạ.
Có thể là người của triều đình, cũng có thể là Bạch Liên Giáo, Tô Tiểu Tiểu không tính đi qua tìm tòi đến tột, tìm Tô Mạch quan trọng hơn.
Nhưng mà cánh rừng đều đi sắp xong rồi, trước sau không thấy bóng dáng Tô Mạch.
Chẳng lẽ mình tìm lầm phương hướng rồi?
Hay là nói Tô Mạch đã rời đi?
Nhưng vào lúc này, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên mắt sắc phát hiện một vết máu trên mặt đất.
Nàng xoay người xuống ngựa, gỡ bao tay xuống, đầu ngón tay chấm chấm vết máu.
Còn chưa khô...
Người ở gần đây!
Tô Tiểu Tiểu theo vết máu bước nhanh lên, rốt cuộc tới gần chỗ cửa ra phát hiện Tô Mạch năm trên đất, hôn mê bất tỉnh.
“Tô Mạch”
Tô Tiểu Tiểu gỡ mặt nạ bảo hộ phòng độc trên yên ngựa xuống đi qua, không nói hai lời đeo lên cho Tô Mạch trước.
Tô Mạch bị thương, cũng trúng độc.
Không dám tưởng tượng hắn ta đều như vậy, còn có thể ở dưới tình huống không có bất kì cái gì phụ trợ, một đường đi qua chướng khí đến nơi này. Đại biểu ca này như không đơn giản giống như mặt ngoài nhìn qua. Tô Tiểu Tiểu thổi tiếng huýt sáo. Con ngựa bước nhẹ nhàng di tới.