Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1098 - Chương 1104: Huynh Muội Gặp Nhau 2

Chương 1104: Huynh Muội Gặp Nhau 2 Chương 1104: Huynh Muội Gặp Nhau 2Chương 1104: Huynh Muội Gặp Nhau 2

Tô Tiểu Tiểu bế Tô Mạch lên ngựa, để hắn ta nằm ngang ghé vào trên yên ngựa.

Nàng dẫn con ngựa ra rừng chướng khí, nàng tìm một chỗ đất trống dừng lại.

Nơi này tuy ra rừng chướng khí, nhưng bởi vì quan hệ giữa hướng gió và tốc độ gió, thỉnh thoảng có chướng khí loãng bị thổi tới.

Tô Tiểu Tiểu muốn đi về phía trước, nhưng thương thế của Tô Mạch không thể đợi.

Nàng ôm Tô Mạch xuống ngựa, để Tô Mạch dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống.

Nàng từ yên ngựa lấy túi cấp ra cứu, tháo mặt nạ bảo hộ phòng độc của Tô Mạch xuống, cho Tô Mạch ăn hai viên giải độc hoàn, lại nhanh chóng đeo mặt nạ bảo hộ phòng độc lên cho Tô Mạch.

Ngay sau đó là thương thế của Tô Mạch.

Nhìn ra được, tất cả thương thế của Tô Mạch đều là cơ quan gây ra, chủ yếu tập trung bên cánh tay phải và chân trái, việc này có quan hệ với thói quen ra chiêu của Tô Mạch.

Thương thế cánh tay phải là mới, chân trái hẳn là có hai ngày, Tô Mạch dùng kim sang dược cho mình, băng bó lung tung một chút.

Thương thành như vậy còn có thể xông qua rừng chướng khí, là kẻ tàn nhẫn.

Tô Tiểu Tiểu lấy nước muối sinh lí và povidone ra, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương cho Tô Mạch.

Cũng may miệng vết thương không dài, không cần khâu lại.

Tô Tiểu Tiểu xử lý xong toàn bộ thương thế trên người Tô Mạch, mấy người trong rừng kia cũng nghiêng ngả lảo đảo ra.

Tổng cộng ba người, nhiều tuổi nhất chính là một người nam tử trung niên, mặc khôi giáp sắc nhọn, trong tay cầm một thanh trường kiếm.

Nam tử trẻ tuổi phía sau ông ta khoảng hai mươi, cũng là mặc khôi giáp.

Ra cuối cùng tới chính là một thiếu niên trẻ tuổi, mặt thiếu niên hoang mang, cơ thể vô cùng mảnh khảnh.

Ba người hao tổn thể lực vô ích, gục trên mặt đất, thở dốc từng hơi.

"Không tốt, còn có chướng khít"

Nam tử trung niên nhắc nhở, vội vàng che kín miệng mũi.

Nam tử tuổi trẻ thở dốc nói: "Phụ thân, ta không nín được..."

Ông ta lấy ra bình thuốc trong lòng, rút nút bình đổ vào trong lòng bàn tay, lại một viên cũng không đổ ra được.

Nam tử trung niên nhíu mày: "Ngươi ăn hết rồi? Không phải bảo ngươi ăn tiết kiệm sao? Phía sau còn có chướng khí làm sao bây giờ?"

Dứt lời, ông ta nghĩ đến không thể lãng phí dược hiệu, vội vàng lại bế khí lần nữa.

"Ta... Ta..." Hiển nhiên nam tử trẻ tuổi cũng không dự đoán được mình ăn nhiều như vậy, hắn ta nhớ rõ mình rõ ràng vẫn luôn bế khí, thật sự chịu đựng không nổi mới ăn một viên, hít thở mấy hơi.

Loại thuốc này có thể chống đỡ chướng khí trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng gần là chống đỡ một lát mà thôi, hơn nữa hô hấp càng cao, dược hiệu càng ngắn.

Hắn ta quay đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh: "Ngươi ăn mấy viên?"

Thiếu niên nói: "Hai viên."

Đáy mắt nam tử trẻ tuổi hiện lên một tia khiếp sợ, cũng có một tia ghen ghét.

Hắn ta tức giận nói: 'Đưa thuốc của ngươi cho tai"

Thiếu niên chưa nói gì, móc bình thuốc ra, tính đổ mấy viên cho hắn ta, hắn ta lại lấy cả cái phụ thân đến, đổ ra hai viên ném cho thiếu niên, chính mình ăn một viên, còn lại nhét trở về trong lòng mình.

Thiếu niên yên lặng thu lại hai viên thuốc cuối cùng.

Nam tử trung niên như không nhìn thấy.

Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nhìn một màn này, không có ý tứ xen vào việc của người khác.

Ngũ Hổ bay lại đây, bởi vì phải bay thật sự cao rất cao, mệt đến nó không thể thở, ghé vào trong lòng Tô Tiểu Tiểu vẫn không nhúc nhích.

Tô Tiểu Tiểu cho nó một viên thức ăn chim: "Đi trên cây đợi."

Chướng khí thổi tới không tràn ngập đến ngọn cây.

Ngũ Hổ tràn ngập lực lượng một lần nữa vỗ cánh bay lên.
Bình Luận (0)
Comment