Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1118 - Chương 1124: Tổ Tôn Gặp Nhau 2

Chương 1124: Tổ Tôn Gặp Nhau 2 Chương 1124: Tổ Tôn Gặp Nhau 2Chương 1124: Tổ Tôn Gặp Nhau 2

Cảnh Dịch, Vệ Lục Lang và Tiêu Thuấn Dương giục ngựa đi ở trước.

Vệ Lục Lang vẫn ở phía trước dẫn đường.

Tô Thừa đẩy màn xe ra, dò đầu ra nhìn về sau, lại ngồi trở lại bên trong xe, đóng mành lại thấp giọng hỏi nói: "Khuê nữ, sao nữ tế còn chưa đuổi theo? Không phải là xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ?"

Dù sao nơi đó cũng là địa bàn Bạch Liên Giáo.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Phụ thân, hẳn là sẽ không."

Bọn họ đã đi qua địa phương nguy hiểm nhất, nàng tin tưởng Vệ Đình sẽ không lại chui vào địa phương cơ quan thật mạnh, về phần nói vạn nhất gặp phải giáo đồ Bạch Liên Giáo, chỉ cần Vệ Đình nói ra thân phận của bản thân, không có một giáo đồ dám khó xử hắn.

Trừ phi giáo chủ tự mìn đến.

Nhưng giáo chủ cũng sẽ không vừa thấy mặt đã giết Vệ Đình, rốt cuộc Vệ Đình là thân ngoại tôn của ông ta.

Đương nhiên, nếu giáo chủ phát hiện đứa ngoại tôn này vẫn luôn muốn diệt Bạch Liên Giáo của mình, vậy khó mà nói.

Tiêu Thuấn Dương và Cảnh Dịch đi ở bên trái xe ngựa.

Tiêu Thuấn Dương liếc mắt nhìn vào trong xe ngựa một cái.

Cảnh Dịch bất động thanh sắc mà chen tới, chắn ở giữa Tiêu Thuấn Dương và trong xe ngựa.

Tiêu Thuấn Dương cạn lời nói: "Ta sẽ không nghe lén!"

Cảnh Dịch nói: "Vậy ai biết?"

Tiêu Thuấn Dương: "..."

Đoàn người tiến vào kinh thành, Cảnh Dịch từ biệt Tô Tiểu Tiểu, trở lại một cửa vào khác rừng đào đi tìm Tiêu Trọng Hoa.

Tiêu Thuấn Dương cũng đường ai nấy đi với mấy người, đi về phía hoàng cung.

Bạch Trạch lái xe đưa đoàn người đến cửa Khâm Thiên Giám.

Tư Không Vân nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu lại dẫn vê một bệnh nhân, mí mắt thình thịch nhảy dựng.

"Nha đầu thúi, ngươi xem Khâm Thiên Giám là nơi nào? Không phải người tùy tiện nào đều có thể thu!"

Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Thanh mai trúc mã kia..."

Tư Không Van: Cut đi vào." Thương thế của Tô Mạch cũng không lo ngại, chủ yếu là hít vào quá nhiều chướng khí, đã uống thuốc giải, chờ hắn ta tỉnh lại hẳn là không có việc gì.

Ngược lại là Vệ Lục Lang chém giết với gấu chó một trận, miệng vết thương lại nứt ra, Tô Tiểu Tiểu không thể không khâu lại cho hắn ta một lần nữa.

"Lần này đau hơn lần trước đi?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.

"Không, không đau." Vệ Lục Lang ứa ra mồ hôi lạnh mà mạnh miệng nói.

"Thật sự không thể lại xé rách." Tô Tiểu Tiểu dặn dò: "Bằng không đại la thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi."

Vệ Lục Lang nhìn tay cụt của mình: "Dù sao cũng..."

Câu nói kế tiếp hắn ta chưa nói.

Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn ta một cái: "Ngươi dưỡng thương cho tốt trước, còn lại về sau lại nói."

Cái gì còn lại? Chẳng lẽ hắn ta còn có thể có được cánh tay một lần nữa sao?

Vệ Lục Lang tự giễu cười: "Đã biết."

Kỳ thật trong lòng vẫn chưa ôm bất kì hy vọng gì.

Tô Tiểu Tiểu cũng không cứng cổ giải thích với hắn ta, thu thập xong đồ chữa bệnh, nàng đi Tần Thương Lan bên kia.

Tô Thừa đã nói chuyện xảy ra trong rừng: "... A, hình như còn gặp phải một đại độc vật, đáng tiếc ta không chính mắt nhìn thấy, là trở vê trên xe ngựa nghe Đại Nha nói."

Biết được rừng đào lại hung hiểm như thế, Tân Thương Lan hối hận mình bị thương không phải lúc.

"Tình huống của Mạch Nhi như thế nào?" Ông ấy hỏi.

"Huynh ấy không có việc gì." Tô Tiểu Tiểu đi vào: "Nhiều nhất buổi chiêu sẽ tỉnh."

Tần Thương Lan thở phào một hơi, lại nhìn phía sau hai người, hỏi: "Vệ Đình đâu? Không trở về chung với các ngươi sao?"

Mới vừa rồi ông ấy chỉ nhìn thấy Vệ Lục Lang.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Hắn còn có chút việc phải xử lý."

Tần Thương Lan biết thân phận của Vệ Đình, trâm mặc một lát, không nói gì nữa.

Tô Mạch tỉnh sớm hơn trong tưởng tượng.

Tô Tiểu Tiểu mới vừa đổi thuốc cho hắn ta, đã thấy hắn ta mở to mắt, không chớp mắt mà nhìn mình.

Nàng nhẹ giọng nói: "Cảm giác thế nào?”

Tô Mạch nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một tia nghiêm túc và bướng bỉnh.

Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu mờ mịt: "Làm sao vậy?” Chương
Bình Luận (0)
Comment