Chương 1123: Tổ Tôn Gặp Nhau 1
Chương 1123: Tổ Tôn Gặp Nhau 1Chương 1123: Tổ Tôn Gặp Nhau 1
Sau đó nó ôm tiểu gia hỏa đi vào trước một cây đại thụ, kêu hai tiếng với Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu đi qua, phát hiện đại thụ có huyền cơ khác, đẩy cơ quan thân cây ra, bên trong lại là một hốc cây.
Lúc đoàn người Tô Thừa chạy tới, một lớn một nhỏ đã rời đi, chỉ còn lại huyết tinh hiện trường và dấu vết đánh nhau kịch liệt.
Tô Thừa nhìn thấy nữ tế cũng ở đây, rất vui vẻ, nhưng nhiều máu như vậy lại làm ông rất lo lắng.
Tô Tiểu Tiểu tỏ vẻ bọn họ không có việc gì, chỉ là gặp phải mãnh thú, đã bị bọn họ đánh chạy.
Ánh mắt Tiêu Thuấn Dương dừng ở trên người Vệ Lục Lang: "Hắn là—"
Vệ Lục Lang mang mặt nạ, cho dù không mang, khuôn mặt bị hủy dung kia cũng sẽ không để bất luận kẻ nào nhận ra.
"Hộ vệ phủ Hộ Quốc Công.' Vệ Đình nói.
Tiêu Thuấn Dương nói: "Đến tột cùng phủ Hộ Quốc Công tới mấy cái hộ vệ?"
"Nhiều lắm!" Tô Tiểu Tiểu có lệ mà nói.
"Chúng ta đi thôi.' Vệ Đình nói.
"Đi chỗ nào?" Tiêu Thuấn Dương hỏi.
"Ra rừng đào.' Vệ Đình đáp.
Vừa rồi gấu chó chỉ hốc cây cho bọn họ chính là một thông đạo đi ra ngoài.
Tiêu Thuấn Dương cực kỳ khiếp sợ: "Các ngươi lại đều tìm được cửa ra vào..."
Đây rốt cuộc là một đám người nào?
Đoàn người từ cửa hốc cây vào thông đạo.
Vệ Lục Lang xung phong, Vệ Đình cản phía sau, đi ước chừng nửa khắc, bọn họ đi tới một chỗ ngã rẽ.
Trái phải đều có một thông đạo.
Tô Tiểu Tiểu: "Ngũ Hổ."
Ngũ Hổ bay vào bên trái.
Vệ Lục Lang đuổi theo.
Tiêu Thuấn Dương do dự nói: 'Một con Anh Vũ, có thể tin sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi cũng có thể đi bên kia."
Tiêu Thuấn Dương không nói chuyện nữa. Cao thủ đại nội hắn ta mang vào toàn quân bị diệt, hắn ta đều rõ ràng hung hiểm trong rừng hơn bất luận kẻ nào, giết giáo chủ Bạch Liên Giáo là không có khả năng, cuối cùng, bọn họ bận việc cả đêm, ngay cả bóng dáng giáo chủ cũng không thấy!
Lần này chú định tất cả mọi người phải bất lực trở về.
Hắn ta sẽ không làm chuyện không biết tự lượng sức mình, sống sót đi ra ngoài trước quan trọng hơn.
Cứu Quách Hoàn cũng được, giết giáo chủ Bạch Liên Giáo cũng thế, đều cần bàn bạc kỹ hơn.
Nửa khắc sau, đoàn người ra rừng đào.
Nắng sớm mờ mờ.
Một đêm dài lâu mà mạo hiểm rốt cuộc đi qua.
Vệ Đình bỗng nhiên mở miệng: "Các ngươi đi trước."
Vệ Đình mim cười: "Lệnh bài của ta rơi ở bên trong, ta trở về tìm một chút."
"Ta đi tìm.' Vệ Lục Lang khàn khàn nói.
Vệ Đình vân đạm phong khinh nói: "Không cần, ngươi đưa Hộ Quốc Công và đại tiểu thư nhà ngươi trở lại kinh thành, nhớ kỹ, nhất định phải đưa vào Khâm Thiên Giám."
Vệ Lục Lang còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn Tiêu Thuấn Dương, đành phải nuốt câu chuyện xuống.
Rốt cuộc hắn ta hiểu rõ vì sao Vệ Đình nói hắn là hộ vệ phủ Hộ Quốc Công, bởi vì chỉ có như vậy, hắn ta mới không thể không "Hộ tống chủ tử của mình" hồi kinh.
Vệ Tiểu Thất, rốt cuộc đệ muốn làm cái gì?
Tô Tiểu Tiểu cũng cổ quái mà nhìn Vệ Đình một cái.
Ngại Tiêu Thuấn Dương ở đây, nàng cũng không tiện biểu hiện thân mật quá mức quen thuộc với Vệ Đình.
Nàng nói: "Vệ công tử, tất cả cẩn thận."
Vệ Đình gật đầu.
Xác định đoàn người đi xa, vẻ mặt của Vệ Đình lạnh xuống.
Hắn nhìn núi non chạy dài không dứt, không quay đầu lại, gần từng chữ một nói: "Xuất hiện đi, giáo chủ Bạch Liên Giáo."
Cửa ra ở một chỗ gần dòng suối, dọc theo dòng suối đi xuống, bọn họ đi tới một thị trấn nhỏ, ở đàng kia mua một chiếc xe ngựa và ba con ngựa.
Tô Tiểu Tiểu, Tô Thừa và Tô Mạch ngồi xe ngựa, Bạch Trạch đánh xe.