Chuong 1161: Tranh Doat Hoang Del 2
Chuong 1161: Tranh Doat Hoang Del 2Chuong 1161: Tranh Doat Hoang Del 2
Tô Thừa thở dài nói: "Hóa ra ngài là người của Bạch Liên Giáo."
Bạch Hi Hòa muốn nói lại thôi.
Tô Thừa nói bóng gió: "Lá gan của ngài cũng lớn quá rồi, lại dám giả mạo thái hoàng thái hậu, không sợ bị phát hiện sẽ rơi đầu sao? Hay là ngài có nỗi khổ khó nói?"
Bạch Hi Hòa mấp máy miệng: "Ta..."
Tô Thừa đưa tay lên, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm: "Được rồi, không cần giải thích. Ta tin tưởng Đại Nha, nếu ngài là người xấu nó sẽ không hết lần này đến lân khác dẫn ngài về nhà. Nhất định ngài có nỗi khổ, mặc quân áo vào, đeo mạng che mặt lên! Đừng để lộ ra ngoài, lát nữa còn có người đến!"
Bạch Hi Hòa: "Ờ”"
Tô Thừa kiên cường, chính trực, nghiêm túc nói: 'Còn nữa, sau này không được tùy tiện dùng mỹ nhân kế với nam nhân, không phải ai cũng chính trực giống như ta đâu."
Bạch Hi Hòa nhìn máu mũi chảy ròng ròng của ông ấy: "Ừm... chính trực"...
Vĩnh Thọ Cung của thái hậu cũng tiếp nhận điều tra.
Thái hậu không thích ồn ào, dẫn Nhị Hổ đi đến hoa viên nhỏ cạnh hồ sen.
“Hoa sen to quá lớn quát”
"Đồ ăn thật là nhiều quá đi!"
"Cung nữ tỷ tỷ thật là xinh đẹp!"
Đám cung nữ tâm phúc đều bị cậu bé chọc cười.
"Muốn cho cá ăn không?" Thái hậu hỏi.
Nhị Hổ gật gật đầu.
Thái hậu bảo Trình công công lấy mồi cho cá lại.
Một lớn một nhỏ đến hồ sen cho cá chép ăn.
Lúc Cảnh Tuyên Đế bãi triều đi qua liền nhìn thấy cảnh hài hòa ấm áp này, trên gương mặt thái hậu đầy ý cười xuất phát từ nội tâm.
Cảnh Tuyên Đế thấy thái hậu vui vẻ như vậy, trong lòng cũng có hơi xúc động.
"Mẫu hậu."
Hắn ta đi tới.
Hiếm khi thái hậu cho hắn ta mấy phần sắc mặt tốt: "Hoàng đế đến rồi hả, gần đây công vụ bề bộn, nhớ bảo trọng long thể."
Cảnh Tuyên Đế nhiêu năm qua chưa từng được mẫu hậu quan tâm như thế, cảm động đến mức viền mắt đỏ bừng: "Mẫu hậu..."
Thái hậu khoát tay: "Ai gia tuổi tác đã cao, có một số việc không nghĩ được nữa, sau này con đừng làm tổn thương trái tim của ai gia là được rồi."
Cảnh Tuyên Đế lộ vẻ xúc động nói: "Nhi tử... sẽ không làm tổn thương trái tim mẫu hậu nữa."
Nhị Hổ chạy bịch bịch qua.
"Tiểu HổI"
Cảnh Tuyên Đế rất thích cậu bé này.
Lồng ngực thái hậu thịch một cái.
Mới nấy mặc dù đã dặn dò cậu bé, nhưng vẫn có hơi lo lắng cậu bé sẽ bị lộ tẩy.
Nhị Hồ nghiêng đầu.
Được rồi.
Cậu bé làm Tiểu Hổ một ngày vậy.
“Người chính là phụ phàng ư?”
Tiểu Hổ thường gọi như vậy.
Cảnh Tuyên Đế giả vờ nghiêm túc: "Sao nào? Mới một ngày không gặp, con đã quên phụ hoàng rồi sao?"
Nhị Hổ chớp chớp mắt: "... Trái lại không có."
Trẻ con trong cung hiếm có lúc không dè dặt trước mặt hắn ta, Cảnh Tuyên Đế cảm thấy rất mới mẻ, cưng chiều xoa đầu cậu bé một cái.
Đột nhiên Nhị Hổ bị phối sức bên hông hắn ta hấp dẫn: "Đẹp quái"
Cái cậu bé nói tới là viên đá nhỏ trên tua rua ngọc bội.
"Có thích không?" Cảnh Tuyên Đế hỏi.
"Dạ thích." Nhị Hồ thành thực gật đầu.
Cảnh Tuyên Đến buồn cười nói: "Hôm qua con còn chê nó mà."
Nhị Hổ nghiêm túc nói: "Hôm nay con không chê nữa!"
Cảnh Tuyên Đế bị chọc cười, tháo ngọc bội xuống đưa cho cậu bé: "Phụ hoàng tặng con."
Thực ra Nhị Hổ chỉ muốn viên đá nhỏ ở trên thôi, không biết lấy xuống làm sao, chỉ có thể gắng gượng nhận lấy miếng ngọc bội kia.
Phúc công công ở bên cạnh nhìn ngốc ra, miếng ngọc bội này là bảo bổi tổ truyền nha, lúc trước đại điện hạ muốn, ngài cũng không nỡ cho mà.
Kỳ thực cậu bé quá đáng yêu, Cảnh Tuyên Đến nhìn không nỡ rời mắt.
Sau đó rất nhanh Cảnh Tuyên Đế liên phát hiện, hôm nay cậu bé không thích nằm dưới đất hương :9 (ranh Uoạt Hoang U€: <