Chương 1160: Tranh Đoạt Hoàng Đết 1
Chương 1160: Tranh Đoạt Hoàng Đết 1Chương 1160: Tranh Đoạt Hoàng Đết 1
Tô Thừa thuộc dạng nghé mới sinh không sợ cọp, còn chưa nhận thức rõ được địa vị của thái hoàng thái hậu ở trong hoàng thất, ông ấy cảm thấy nếu mình đã phụng chỉ tra án, vậy thì phải làm thật nghiêm túc.
Hoàng đế đã nói, tất cả đều đáng nghi.
Trước mắt thái hoàng thái hậu này có rất nhiều hiềm nghi.
Tiểu Doãn Tử không mở cửa.
Tô Thừa trực tiếp ném Tiểu Doãn Tử qua một bên, đạp của phòng đóng chặt một cái.
Tiểu Doãn Tử giận run.
Tên trời đánh nào, ngay cả cửa phòng của thái hoàng thái hậu cũng dám đạp, sợ mình sống lâu quá hả?
Đợi đó đi, lát nữa thái hoàng thái hậu xử trí, mặc kệ ngươi có phải con của Tần Thương Lan không, bệ hạ cũng sẽ trị ngươi tội chết!
Bạch Hi Hòa ngủ mê man, nào có thể ngờ tới có người không sợ chết tông cửa phòng của bà ấy, còn coi bà ấy là gián điệp của Bạch Liên Giáo.
"Tiểu Doãn Tử, ném người ra ngoài..." Bà ấy mơ hồ nói xong, trở mình định ngủ tiếp.
Mà Tô Thừa vào phòng bỗng chốc nhận ra được lối đi dưới sàn nhà, nối thẳng đến bên ngoài giường phượng.
Ông ấy đường như lập tức đoán ra người bên trong nhất định thường xuyên xuất cung.
Đây không phải gián điệp thì ai nữa?
Tô Thừa sải bước lớn đi về phía trước, một tay rút trường kiếm ra, một tay xé màn che: "Gián điệp! Ra đây!"
Thời tiết nóng nực, Bạch Hòa Hi mặc ít quần áo, dưới lớp đồ ngủ mỏng như cánh ve là bóng dáng thướt tha uyển chuyển của bà ấy.
Bà ấy đang nằm phía bên ngoài, chân đẹp thon dài nhẹ nhàng bắt chéo, mỗi tấc da thịt đều mịn màng như đồ sứ trắng.
Mái tóc dài mềm mại như thác nước lộn xộn ở trên vai, che đậy phân nửa cảnh xuân kêu ngạo của bà ấy.
Vẫn còn muốn nhìn nữa sao?
Tô Thừa tuyệt đối không thể nào ngờ tới mình sẽ nhìn thấy cảnh này.
Bạch Hi Hòa là đệ nhất mỹ nhân Đại Chu, nhất cử nhất động vô tình của bà ấy, một cái nhăn mày một tiếng cười, đều làm cho tất cả nam nhi trên thế gian này si mê.
Càng đừng nói đến dáng vẻ đầy vườn sắc xuân hiện tại. Đây là người mà thái giám và cung nữ nhìn thấy đều sẽ đỏ mặt tim rung.
Tô Thừa bỗng sững sờ tại chỗ.
Suy cho cùng, ông ấy cũng là một nam nhân bình thường mà, chẳng qua mạch não của ông ấy không được sáng suốt như nam nhân bình thường mà thôi.
Ví dụ như phản ứng lúc này của ông ấy.
Xảy ra việc khác thường nhất định có quỷ!
Chẳng lẽ là mỹ nhân kế ư?
Ông ấy đã là người làm cha rồi, ông ấy không thích dáng vẻ này!
Ông ấy hít sâu một hơi, ép buộc mình khôi phục tinh thần, dời ánh mắt từ nơi đầy cám dỗ nhất trên cơ thể đi.
Ông ấy nhìn mặt của đối phương, tay đưa kiếm lập tức dừng lại: "Bạch phu nhân?"
Nghe thấy tiếng Bạch phu nhân này, cơn buồn ngủ của Bạch Hi Hòa hoàn toàn tan biến.
Trong lòng bà ấy thầm chửi rủa.
Ngủ một giấc khiến mình ngủ tới mất ngựa, thật sự không có ai vậy hết.
Cái này phải giải thích như thế nào?
Rốt cuộc bà ấy nên che mặt trước, hay nên che người trước?
Sớm biết như thế, bà ấy nên hỏi thăm thêm một câu phó thống lĩnh mới nhậm chức là ai-
Tình cảnh này, quả thực quá khó xử, quá bất ngờ rồi, đến nỗi Bạch Hi Hòa tay chân luống cuống, cũng quên nên phàn ứng tiếp theo như thế nào.
"Ta...
Xoatl
Tô Thừa kéo chăn bọc bà ấy lại.
Bạch Hi Hòa người đã bị chăn che mắt: "..."
Bạch Hi Hòa ho nhẹ một cái, dùng chăn bọc lấy cơ thể sắc xuân rực rỡ của mình, lộ cái đầu xinh đẹp từ trong kẽ hở của chăn ra: "À, thực ra ta..."
Tô Thừa xoay người, nhất quyết không dùng ánh mắt chiếm tiện nghi của bà ấy: "Không cần nói, ta hiểu hết rồi."
Bạch Hi Hòa ngơ ngác: "Hửm?”