Chuong 1184: Dong Thu 1
Chuong 1184: Dong Thu 1Chuong 1184: Dong Thu 1
Sắc mặt Tiêu Trọng Hoa vẫn không thay đổi: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?"
Mạc Quy Viễn ngửa đầu mà bật cười: "Tam điện hạ có thể đánh cược thử một lần, một khi ta công bố thánh chỉ này thì Tam điện hạ chắc hẳn biết hậu quả là gì đúng chứ?"
Đồng tử Tiêu Trọng Hoa lạnh lùng: "Người đang uy hiếp ta ư?"
Mạc Quy Viễn cười nói: "Ta là đang đàm phán hòa bình với Tam điện hạ mà, nói thẳng ra về chuyện thiệt hơn thì để Tam điện hạ suy nghĩ kỹ rồi hãng làm."
Tiêu Trọng Hoa nói một cách châm chọc: “Đường đường chính chính nói ra những lời uy hiếp dụ dỗ như vậy, Mạc giáo chủ không hổ danh là người một khi mở miệng liền có thể truyền giáo nhỉ. Ngay cả để ta nhìn nội dụng của thánh chỉ mà ngươi cũng không dám thì kêu ta tin ngươi thế nào chứ?"
Mạc Quy Viễn nghiêm mặt nói: "Ta có thể đảm bảo với người, nội dung thánh chỉ là thật."
Tiêu Trọng Hoa nói gắn từng chữ một: "Ta không tin."
Nụ cười của Mạc Quy Viễn nhạt đi một chút: "Xem ra Tam điện hạ không muốn đàm phán trong hòa bình rồi."
Tiêu Trọng Hoa nói một cách đúng mực: "Triêu đình đàm phán hòa bình với Bạch liên giáo chứ không phải chịu Bạch liên giáo áp bức. Ngày hôm nay từng câu ngươi nói với ta, ta cũng sẽ bẩm báo đúng như vậy với phụ hoàng của ta."
Mạc Quy Viễn nhìn chằm chằm Tiêu Trọng Hoa: "Tam điện hạ, người đây là muốn tự thu hẹp con đường của mình, đại ca của người vẫn còn nằm trong tay ta, ngươi không sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì sao, người phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ?"
Tiêu Trọng Hoa ung dung nói: "Mạc giáo chủ sao lại không hỏi xem Lãnh tướng quân đi đâu vậy chứ?”
Sắc mặt Mạc Quy Viễn cứng dờ trong giây lát.
Tiêu Trọng Hoa đáp lại hắn ta với ánh mắt đầy ẩn ý thâm sâu: "Mạc giáo chủ có phải muốn nói rằng người của triều đình sẽ không tìm được chỗ các ngươi bắt nhốt con tin đúng không? Thật ra Mạc giáo chủ cũng có thể đánh cược thử một phen. Một khi đại ca ta được cứu ra ngoài, triêu đình sẽ không đàm phán với Bạch liên giáo nữa. Ta khuyên Mạc giáo chủ trước khi đại ta ta về đến hoàng cung thì nhân cơ hội còn sớm mà viết ra khế ước với triều đình đi, cũng dễ bảo toàn tính mạng nữa."
"Đánh rồi! Đánh rồi! Đánh rồi!"
Tiếng kêu của Ngũ Hổ từ bên ngoài vọng vào.
Mạc Quy Viễn sải bước đi ra ngoài.
Ở trong sân, Lão Hầu Gia và đại trưởng lão chắp tay lại. "Đó là con vẹt của ta!" Đại trưởng lão lạnh lùng nói.
"Con mẹ nó nhà ngươi!" Lão Hầu Gia chửi mắng không kiêng dè.
Đại trưởng lão cắn răng định thi triển khinh công để bắt Ngũ Hổ lại nhưng lại bị hau gia nắm lấy cổ chân lôi mạnh xuống.
Cả hai tranh nhau quyết liệt vì một con vẹt.
Mạc Quy Viễn từ xa quát lên: "Dừng tay!"
Đại trưởng lão không cam lòng dừng tay lại.
Lão Hầu gia liên đấm hắn ta một cái.
Đại trưởng lão bị đánh đến nỗi lảo đảo vài cái, nhìn ông ấy với vẻ mặt khó tin.
Lão Hầu gia cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Tam điện hạ lại không có kêu ta dừng tay.
Ông ấy không phải là người của Bạch liên giáo nên không nghe lời của Mạc Quy Viễn.
Đại trưởng lão tức giận mà một lần nữa lao tới đánh nhau với ông ấy.
Mạc Quy Viễn nhìn xung quanh, quả thật không thấy người của Lãnh gia đâu, hắn ta gọi một đồ đệ đến: "Lãnh tướng quân đâu?"
Đệ tử nói: "Hắn nói là làm rơi ngọc bội nên dẫn người ra bên ngoài đi tìm rồi ạ, một chút nữa sẽ quay lại.
Nếu là trước đây là Mạc Quy Viễn tuyệt đối sẽ không tin Lãnh Thiên Nam có thể tìm được nơi hắn ta nhốt con tin, nhưng mọi chuyện hết lân này đến lần khác cứ vượt quá tâm kiểm soát của hắn ta.