Chương 1185: Động Thủ 2
Chương 1185: Động Thủ 2Chương 1185: Động Thủ 2
Bên ngoài hắn ta không hề biểu hiện gì nhưng thực chất hắn ta đang có chút hỗn loạn.
Hắn tay quay lại lạnh lùng về Tiêu Trọng Hoa.
Tiêu Trọng Hoa ngồi một chỗ từ tốn nâng tách trà lên, nở một nụ cười nhất định sẽ chiến thắng mà nhìn hắn ta.
Đáy mắt Mạc Quy Viễn thoáng lộ ra tia sát khí.
Tiêu Trọng Hoa nói vững chãi như thái sơn: "Mạc giáo chủ muốn bắt ta sao? Ta là sứ thần do triều đình cử tới đàm phán, nếu Mạc giáo chủ dám động đến ta thì chính là công khai đối nghịch với triều đình đấy. Xuất binh ra trận của binh mã triều đình ta rất nổi tiếng, chẳng bao lâu nữa là có thể đạp tới rừng đào của Bạch liên giáo rồi đấy!"
Tính chất của chuyện này không giống với khi Bạch liên giáo bắt lấy Tiêu Độc Nghiệp, Tiêu Độc Nghiệp là tự mình xông vào, vào nhà người ta mà ra tay tàn sát, không bắt hắn thì bắt ai?
Còn Tiêu Trọng Hoa là đang đánh cược, đánh cược Mạc Quy Viễn có có át chủ bài nào chưa lộ tẩy hay không. Mạc Quy Viễn lúc này sẽ không trở mặt được đâu.
Mạc Quy Viễn lạnh lùng bước đi.
Hắn ta đã thắng cuộc.
Trong phòng chỉ còn lại hắn ta và Cảnh Dịch.
Sau lưng hắn ta đổ cả tâng mồ hôi lạnh, khi đàm phán với Mạc Quy Viễn trông hắn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra mỗi một bước đi cứ như đang đi trên mũi dao.
"Cảnh Dịch, ngươi có thể đánh thắng được người khi nấy không?"
"Không đánh lại ạ." Cảnh Dịch trung thực trả lời.
"Công khai không được vậy thì làm sau lưng vậy." Tiêu Trọng Hoa nói: "Trộm thánh chỉ về lại đây."
Cảnh Dịch không hiểu nói: "Không phải biểu ca nói đó là thánh chỉ giả sao?"
Tiêu Trọng Hoa thở dài nói: "Thánh chỉ trong hộp là giả nhưng e rằng... trong tay Mạc Quy Viễn có thánh chỉ thật."
Nếu như Mạc Quy Viễn thẹn quá hóa giận mà xuống dao giết người, điều đó lại chứng minh rằng Mạc Quy Viễn đã cùng đường bí lối.
Nhưng Mạc Quy Viễn rời đi như thế, cho thấy rõ trong tay hắn ta còn có một át chủ bài thật Sự —— thánh chỉ của tiên đế.
Cảnh Dịch hỏi: "Nếu như tiên đế không phải lập bệ hạ là hoàng đế, vậy thì sẽ lập ai chứ?”
Tiêu Trọng Hoa đăm chiêu nói: "Nam Dương Vương."
Mạc Quy Viễn đi ra phía sau sân, phân phó cho Đại trưởng lão: "Dời con tin đi chỗ khác." Đại trưởng lão không hiểu nói: "Giáo chủ, tại sao lại đột nhiên dời con tin đi? Chẳng lẽ... bị phát hiện rồi sao? Không phải chứ..."
Mạc Quy Viễn không giải thích: "Tóm lại là trước tiên di chuyển đi đã."
"Vâng." Đại trưởng lão trả lời rồi lập tức dẫn người đi đến mật thất nhốt Tiêu Độc Nghiệp và Lãnh Duệ.'
Lãnh Thiên Nam âm thâm bước ra, nói với Lãnh Chỉ Nhược và hai phó tướng: "Đuổi theo!"
Ở bên kia, lão Hầu gia và Vệ Đình cũng chuẩn bị lên đường.
Lão Hầu gia nhìn Vệ Đình chỉnh trang sẵn sàng chờ phân phó, sắc mặt ông ấy phức tạp mà hỏi: "Ngươi nhất định phải làm vậy sao? Dù sao hắn cũng là..."
"Ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Ta đến nay vẫn chưa quên được đầu và thi thể của tổ phụ bị treo lên trước cổng thành. Ta đỡ bọn họ xuống, từng mũi kim từng sợi chỉ khâu lại. Thi thể bị đông thành đá khiến kim gãy rất nhiều cái, nhưng ta không thể chờ bọn họ rã đông ra được bởi vì sẽ ngay lập tức thối rữa ngay, muốn khâu lại cũng không được."
Hắn bình tĩnh nói ra tất cả những chuyện này.
Chàng thiếu niên ngày xưa ôm lấy thi thế và cái đầu bị đóng băng quỳ dưới tuyết, khóc cạn cả nước mắt trong suốt cuộc đời rồi.
"Ta và Tu Nô đã chiến đấu, Tu Nô dường như đã hồi phục nhưng thật ra vẫn còn hơi yếu một chút. Nếu như muốn giết Mạc Quy Viễn thì trước mắt chính là thời cơ tốt nhất!"
Lão Hầu gia nghiêm mặt nói: "Được! Tối nay sẽ lấy mạng của Mạc Quy Viễn!"