Chương 1189: Sát Thủ Tiểu Tiểu! 2
Chương 1189: Sát Thủ Tiểu Tiểu! 2Chương 1189: Sát Thủ Tiểu Tiểu! 2
Lãnh Thiên Nam lạnh lùng nói: "Đường đường là thiên kim phủ Hộ Quốc Công mà lại giở trò mánh khóe cướp bóc. Nếu tin này truyền ra bên ngoài ngươi không sợ làm mất mặt phủ Hộ Quốc Công sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta dùng bản lĩnh để kiếm tiền thì có gì phải xấu hổ chứ? Hay là Lãnh tưởng quân cảm thấy mạng các ngươi không đáng với chút tiền ít ỏi này?"
Lãnh Thiên Nam siết chặt nắm tay.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi hành động nhanh lên đi, cây thanh sắt này không chống đỡ được bao lâu đâu.'
Binh khí này nàng vơ vét được từ tay tên dược sĩ Tây Tấn, quả là hữu dụng.
Thiên Lãnh Nam nhìn thanh hơi đung đưa đành không cam lòng giao ngân phiếu có trong tay ra.
Hắn ta bây giờ không mang theo nhiều ngân phiếu.
Các phó tướng cũng không mang theo thứ gì quá giá trị.
Ngược lại Lãnh Chỉ Ngược lại âm thâm cất mảnh ngọc bội do tổ tiên truyền lại đi.
"Đừng có giấu! Chính là mảnh ngọc bội kia! Ta muốn nó! Ném lại đây!"
Tô Tiểu Tiểu lại rút màu bòn tiền.
"Bây giờ có thể thả người ra chưa?" Lãnh Thiên Nam nói.
"Thả thì thả, nhưng phải trả lời ta một câu hỏi trước đã."
"Ngươi chớ nên được voi đòi tiên!"
Tô Tiểu Tiểu kéo sợi dây xích trong tay.
Mí mắt Lãnh Thiên Nam khế giật: "Ngươi dừng tay lại!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta muốn biết chân tướng bốn năm trước, ngươi và người đã chết kia của Vệ gia rốt cuộc có quan hệ hay không? Ngươi đừng vội bác bỏ, suy nghĩ một chút cho tính mạng con trai ngươi di
Lãnh Thiên Nam nắm chặt nắm đấm.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thẳng hắn ta, ánh mắt sắt bén khiến người ta không thể nào né tránh: "Chính ngươi đã tiết lộ tung tích của Vệ Tư và các con trai hắn cho Bắc Yên phải không?”
Tiếng kêu rắc rắc do Lãnh Thiên Nam nắm chặt tay vang vọng.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Xem ra là đúng rồi, tại sao ngươi làm hại Vệ gia?"
Lãnh Thiên Nam nói: "Ta không muốn làm hại bọn hol Ta chỉ là—— "
Tô Tiểu Tiểu nhìn nói: "La cái gì? Là trúng kế của Bắc Yên, vô tình tiết lộ hành tung của bọn họ ra bên ngoài. Vậy tại sao ngươi lại không phái binh tăng viện chứ? Để ta nói cho ngươi biết, bởi vì người của Vệ Gia cũng không hề nói hành tụng của bọn họ với ngươi. Ngươi là nghe lén được, sau đó trởi xui đất khiến thế nào ngươi lại tiết lộ cho Bắc Yên biết. Nếu như ngươi lúc đó phái binh tăng viện thì sẽ bại lộ chuyện ngươi đi nghe lén. Ngươi dứt khoát giả vờ như không biết chuyện gì, mượn tay Bắc Yên để giết Vệ Tư, tốt nhất là cũng phải giết con trai của hắn. Chỉ còn lại chàng thiếu niên Trạng Nguyên Vệ Đình, ngươi nghĩ rằng không thể thành người tài được, cho nên ngươi có thể quang minh chính đại thừa kế quân đội Vệ Gia."
Lãnh Thiên Nam cắn răng: "Ta tưởng rằng bọn họ có thể thoát ra được! Ngươi chưa từng gặp Vệ Tư nên không biết Vệ Tư mạnh mẽ đến thế nào đâu! Hắn nhất định có thể cùng con trai mình xông ra khỏi vòng vây đại quân Bắc Yên! Tôi cũng không hiểu tại sao họ lại chết! Ta thừa nhận, ta có tâm tư nhưng tuyệt đối không hề muốn hại chết bọn họ. Ta chỉ là... chỉ là muốn khiến cho Vệ Tư bị thương nhẹ, sau đó ta liền có thể tiếp quản binh quyền, tấn công Bắc Yên. Ta muốn lập công, có thể Vệ Tư còn có thể ra chiến trường thì ta hoàn toàn không có cơ hội dẫn binh! Ta làm vậy thì có gì sai sao? Ta chỗ nào không bằng Vệ Tư chứ?! Chỉ vì xuất thân của ta không bằng hắn nên ta cứ phải bị hắn chèn ép! Các ngươi từng hỏi ta có can tâm không chưa?!"
Màn bí mật bị lật tẩy, vậy nên cũng không còn gì có thể giấu giếm nữa.