Chương 1190: Sát Thủ Tiểu Tiểu! 3
Chương 1190: Sát Thủ Tiểu Tiểu! 3Chương 1190: Sát Thủ Tiểu Tiểu! 3
Lãnh Thiên Nam đứng thẳng lưng: "Những gì nên nói ta đều đã nói hết rồi, muốn tố cáo ta trước mặt bệ hạ thì cứ việc! Bây giờ ngươi có thể thả con trai ta ra chưa?"
Tô Tiểu Tiểu ném sợi dây sắt cho Lãnh Thiên Nam.
Sâu trong ánh mắt Lãnh Thiên Nam thoáng lóe lên ý định giết người.
Chờ hắn ta cứu được con trai ra, hắn ta sẽ ——
Hắn ta đi về phía trước kéo Lãnh Duệ ra ngoài.
Hắn ta bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn xoay người lại.
Chỉ thấy Tô Tiểu Tiểu từ khi nào đã kéo căng cung tên.
Nàng mỉm cười một cái, nhắm một mũi tên vào thanh sắt!
Thanh sắt gấy xuống, tảng đá lớn nhanh chóng lăn xuống chỗ Lãnh Thiên Nam và Lãnh Duệ xuống 一一…
Ở phía bên kia, Mạc Quy Viễn đã tiến vào mật thất dưới đất.
Trên mặt đất thỉnh thoảng vang lên tiếng đánh nhau, là cao thủ của triều đình và ảnh vệ của Bạch Liên Giáo đối đầu nhau.
Mà Mạc Quy Viễn cũng không thể nói mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn ta nữa rồi.
Theo lý thuyết, trong tay hắn ta có tên dược sĩ Tây Tân, có Tu Nô. Trừ khi triều đình phái quân đến bao vây và trấn áp hắn ta, nếu không thì không ai có thể làm gì được hắn ta.
Nhưng tên dược sĩ Tây Tấn lại chết như vậy rồi...
Đây là một đả kích lớn với hắn ta.
Hắn ta cũng đã nhìn ra Vệ Đình không thể nào phục tùng hắn ta cả.
Trong lòng Vệ Đình chỉ có thù hận, không có cách bị hắn ta lôi kéo lợi dụng được.
Nếu đã thế thì hắn ta cũng không cần phải hạ thủ lưu tình nữa.
Ngoài khung cửa sắt vang lên tiếng bước chân, Trương Phong nhìn từ lỗ hàng ra: "Là Tu Nô."
Mạc Quy Viễn nói: "Để hắn ta vào đi."
Trương Phong kéo cơ quan xuống, cửa sắt liền mở ra.
Tu Nô bước vào trong.
Mạc Quy Viễn hỏi: "Ngươi giết Vệ Đình rồi?"
Tu Nô nói: “Chưa ạ.”
Mạc Quy Viễn lạnh lùng nói: "Vì sao không giết hắn ta? Đừng nói với ta là ngươi lại thất thủ!" Tu Nô khưng lại giây lát: "Ta, không thể giết hắn."
"Sao lại không thể?" Mạc Quy Viễn hỏi.
Cái chết của tên dược sĩ Tây Tấn khiến hắn ta trở tay không kịp nên hắn ta sẽ không để Tu Nô vượt quá tâm kiểm soát của mình.
Tu Nô không nói lời nào.
Mạc Quy Viễn đứng dậy, từng bước từng bước tiến về phía hắn ta: "Tu Nô, ngươi là tử sĩ, ngươi phải phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân chứ không phải cãi lại. Ta hỏi ngươi một lần nữa, có thể giết hắn ta không?”
Tu Nô vẫn không đáp lại.
Tử sĩ ít nói nhưng nếu chủ nhân có câu hỏi thì bắt buộc phải trả lời.
Thái độ của Tu Nô liên chọc giận Mạc Quy Viễn.
Sắc mặt Mạc Quy Viễn tối sầm lại.
Hắn ta là cao thủ đưa ra quyết định thắng bại sau cùng, rất ít khi bị đôn ép nhưng ngay lúc này hắn ta có thể ở bên bờ vực nổ tung bất cứ lúc nào.
Mạc Quy Viễn dừng lại đứng trước mặt hắn ta, một cái chớp mắt cũng không có mà nhìn hắn ta: "Tu Nô, ngươi nên biết ta là chủ nhân của ngươi, mang của ngươi nằm trong tay ta, ta có thể giết ngươi dễ như trở lòng bàn tay nhưng ta không muốn làm như vậy. Ngươi không giết Vệ Đình ngươi cũng phải cho ta một lý do đi."
Đáp lại Mạc Quy Viễn là một bầu không khí im lặng khiến người ta hít thở cũng thấy khó khăn.
Mạc Quy Viễn siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán đều gồ lên: "Một lần cuối cùng, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi, và Vệ Đình, chỉ có thể có một người sống!"
Tu Nô quỳ một chân xuống.
Trương Phong sợ đến ngây người.
Tu Nô là tử sĩ, tử sĩ thì không thể nào giúp đỡ người khác mà hy sinh chính mình, ngoài trừ chủ nhân mình ra.
Nhưng rõ ràng có thể thấy Vệ Đình không phải chủ nhân của Tu Nô.
Mạc Quy Viễn giận đến cả người đều phát run: "Tại sao... Ngay cả ngươi cũng phản bội ta..."
Đáy mặt Mạc Quy Viễn thoáng lóe lên sự tàn ác, hắn ta vỗ một chưởng lên đầu Tu Nô ——\...