Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1189 - Chương 1195: Giáo Chủ Chết 3

Chương 1195: Giáo Chủ Chết 3 Chương 1195: Giáo Chủ Chết 3Chương 1195: Giáo Chủ Chết 3

Mạc Quy Viễn hung tợn trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi không giết được ta đâu! Ngươi tự đi kết liễu đi, để khỏi phải đau đớn khổ sở!"

Vệ Đình chuyển chủ đề, bình thản ung dung nói: "Ngươi hấp thụ nội lực của Tu Nô, đan điền chắc hẳn đang rất khó chịu đúng chứ? Trong cơ thể cảm thấy giống như muốn nổ tung vậy, gân mạch toàn thân sắp vỡ tung ra, ngươi thật sự dám vận hết toàn bộ sức lực sao? Không sợ cơ thể vỡ tung mà chết à?"

Mạc Quy Viễn mặt liền biến sắc.

"Ta không sợ."

Mạc Quy Viễn cảm thấy kỳ lạ mà nhìn hắn, có chút không hiểu ý trong lời của hắn.

Nháy mắt, hắn ta nhìn thấy Vệ Đình lấy ra một chai thuốc đen xì rồi ngửa đầu uống cạn một hơi.

Vệ Đình tiện tay bóp nát chai thuốc, giơ tay lên lau chất độc đen còn sót lại trên khóe môi.

Ấn đường Mạc Quy Viễn khẽ giật: "Ngươi..."

Vệ Đình nhếch môi cười: "Tu Nô trước khi chết đã đưa cho ta."

Sắc mặt Mạc Quy Viễn tối sầm lại: "Ngươi điên rồi! Đó là độc dược!"

Không phải độc dược thông thường mà là loại dùng để gia tăng công lực, nếu lơ là một chút liền có thể trúng độc mà chết. Tên dược sĩ Tây Tấn ban đầu sử dụng nó để tinh chế chất độc của con gấu đen.

Tu Nô là tử sĩ, phần lớn nguyên khí sau khi hao tổn sẽ tiến vào thời kỳ suy yếu. Nếu trong thời kỳ này lỡ gặp phải nguy hiểm thì Tu Nô có thể uống loại độc này để cưỡng ép bản thân khôi phục công lực.

Cái giá của nó... khó có thể nói.

Có thể sẽ trúng độc mà chết tại chỗ, cũng có thể sau này độc phát tán mà bỏ mạng, cơ hội sống sót vô cùng mong manh.

Mạc Quy Viễn chửi Vệ Đình là tên điên!

Rõ ràng lùi một bước là trời cao biển rộng nhưng hắn nhất quyết muốn tự mình trả thùi

Có đáng không?!

"Ra tay đi. Vệ Đình nói.

Mạc Quy Viễn: "Hừ, cứ coi như ngươi uống độc dược để gia tăng công lực thì cũng không phải là đối thủ của tai"

Vệ Đình cũng không nói nhảm với hắn ta nữa, hắn bay vút lên cao, chém một kiếm về phía hắn tal Mạc Quy Viễn rút ra một thanh trường kiếm khác cản lại công kích của Vệ Đình.

Một tiếng vang cách giòn tan vang lên, Mạc Quy Viễn cảm thấy cẳng tay mình có chút tê dại.

Vệ Đình lập tức ra đòn kiếm thứ hai.

Lần này Mạc Quy Viễn bị buộc phải xuống ngựa.

Mạc Quy Viễn không thể tin được mà nhìn Vệ Đình.

Hiệu quả của độc dược tùy vào từng người, nhưng có thể xác định rằng cho dù là Tu Nô thì cũng chưa chắc có thể gia tăng công lực mạnh đến như vậy.

Mạc Quy Viễn cắn răng nói: "Ngươi rốt cuộc đã uống bao nhiêu vậy?"

Vệ Đình bình thản nói: "Vừa đúng một chai?"

Mạc Quy Viễn giậm chậm: "Tên điên! Tên điên! Tên điên!"

Loại thuốc kia chỉ có thể một lần uống một giọt thôi!

Tiểu tử này và mình, cơ thể ai phát nổ trước mà chết thì còn chưa biết được đâu!

Vệ Đình cười lạnh một tiếng: "Yên tâm đi, trước khi ta chết, ta nhất định sẽ giết chết ngươi trước!"

Vệ Đình chiến đấu mù quáng, chiêu sau còn tàn nhẫn hơn chiêu trước.

Mạc Quy Viễn lần đầu còn có thể chống cự lại, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể phản đòn lại một hai chiêu. Nhưng dần về sau, sát chiêu của Vệ Đình càng lúc càng đáng sợ.

Cuối cùng Vệ Đình chặt vào cánh tay trái của hắn ta.

Da thịt toét ra, máu tươi đỏ rực tuôn trào.

"Nhát kiếm này, tế cho tổ phụ tai"

"Giáo chủ!" Trương Phong kêu to rồi cùng mấy người còn lại xông vào.

Nhưng Vệ Đình chỉ tung một chiêu liên chém những người khác lăn ra đất.

Nhanh chóng, Vệ Đình chặt tiếp cánh tay phải của Mạc Quy Viễn.

"Nhát kiếm này, tế cho phụ thân ta!"

Vệ Đình chặt đứt gân chân phải Mạc Quy Viễn.

"Kiếm này, tế cho đại ca tal"
Bình Luận (0)
Comment