Chương 1196: Chữa Trị 1
Chương 1196: Chữa Trị 1Chương 1196: Chữa Trị 1
"Đại ca của ngươi không phải do ta hại —— a —— "
Vệ Đình chặt đứt gân chân trái của hắn ta.
"Nhát kiếm này, tế cho nhị ca của ta!"
Khóe mắt Vệ Đình chảy ra máu, hắn tung một kiếm đâm vào eo của Mạc Quy Viễn: "Nhát kiếm này, tế cho tam ca của tai”...
Vệ Đình cũng không phải là đơn phương đánh trả, Mạc Quy Viễn cũng đã làm thương Vệ Đình.
Chỉ có điều khí huyết Vệ Đình sớm đã cuồn cuộn, ngũ tạng lục phủ giống như lửa đốt, da thịt toàn thân đau đớn giống như tróc vảy, làm gì có tâm trạng nào chú ý đến mấy nhát kiếm Mạc Quy Viễn chém mình?
Bộ dạng này của hắn, còn tử sĩ hơn cả tử sĩ.
Mạc Quy Viễn kinh hãi.
Vệ Đình ôm lấy quyết tâm liều chết để giết hắn ta, nhưng hắn ta không muốn chất.
"Tiểu Thất... ta là ông ngoại của người mà... suy nghĩ cho nương của ngươi... ta chết như vậy... nương của ngươi sẽ đau khổ lắm 一一"
Xil
Trường kiếm của Vệ Đình đâm vào ngực hắn ta.
Mạc Quy Viễn không thể tin được mà cúi đầu xuống: "Tiểu... Thất...
Hắn ta trực tiếp ngã lăn xuống vũng máu.
Vệ Đình cũng ngã xuống.
"Vệ Đình!"
Tô Tiểu Tiểu nhảy xuống ngựa, ôm lấy Vệ Đình đang chảy máu ở khắp nơi vào lòng.
Nhìn miệng hắn không cầm được máu mà trào ra ngoài, Tô Tiểu Tiểu cũng mắng hắn điên rồi.
Vệ Đình nằm trong lòng nàng, yếu ớt cười một tiếng: "Ta biết... nàng sẽ đến mà..."
Mạc Quy Viễn quả nhiên không dễ giết như vậy, Vệ Đình phải trả giá quá cao quá thảm.
Mọi ngũ tạng lục phủ của hắn đều bị nội thương, thất khiếu không ngừng tuôn máu, khắp nói trên người đủ vết thương lớn nhỏ, lộ rõ cả xương.
Ngay cả khi Tô Thừa mới vừa nhặt hắn về nhà, hắn cũng không bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Đây không phải là vấn đề chỉ còn lại nửa cái mạng mà là độc dược đã khiến chức năng đông máu của hắn giảm xuống, máu của hắn gần như không ngừng chảy được...
Tô Tiểu Tiểu đi vào phòng dược.
Nhìn chung cũng biết Vệ Đình đang trong thời khắc quan trọng giữ lấy tính mạng nên phòng dược không hề ồn ào mà để Tô Tiểu Tiểu thuận lợi đi vào. Nhưng chai độc dược của tên dược sĩ Tây Tân làm Tô Tiểu Tiểu mang theo bên mình lại bị phòng dược ném ra ngoài.
Điệu bộ kia giống như là —— ta không đủ thỏa mãn ngươi sao? Ngươi lại còn mang mấy thứ thuốc vớ va vớ vẩn từ bên ngoài vào!
Tô Tiểu Tiểu lấy huyết tương, thuốc đông máu và một số loại thuốc chấn thương khẩn cấp, sau khi ra ngoài liên lập tức chạy đi xử lý vết thương cho Vệ Đình.
Phải mất đến ba chai thuốc đông máu từ phòng dược thì máu hắn mới từ từ ngừng chảy lại.
Nhưng đây không có nghĩa là hắn ngay lập tức thoát khỏi nguy hiểm. Mạc Quy Viễn hạ thủ tàn nhẫn, gần như làm tổn thương các bộ phận quan trọng ở vài nơi.
Tô Tiểu Tiểu ép mình phải tỉnh táo lại, nhanh chóng gọn gàng xử lý vết thương, tiến hành khử trùng, bôi thuốc rồi khâu lại.
Khi Uất Trì Tu được Ngũ Hổ dẫn đường chạy đến hiện trường thì thương tích của Vệ Đình đã được xử lý phân nửa rồi.
Hắn ta nhìn Vệ Đình thương tích khắp người rồi lại nhìn vũng máu lớn trên mặt đất, mặt liên tái mét: "Mấy thứ này... không phải đều là máu của đại nhân đúng không?”
Đây là toàn bộ máu bị đông khô lại sao?
Tô Tiểu Tiểu ừ một tiếng.
Nếu không có huyết tương thì Vệ Đình sớm đã mất mạng rồi.
Người này đối xử với bản thân thật tàn nhẫn mà, hoàn toàn không sợ đau cũng không sợ chất.
Uất Trì Tu siết chặt thanh kiếm trong tay: "Tên Mạc Quy Viễn chết tiệt này... Ta muốn làm thịt hắn! Hắn ta đâu rồi?"
"Ở bên cạnh." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Đâu?" Uất Trì Tu hỏi.