Chương 1201: Bánh Bao Nhỏ Tinh Quái 1
Chương 1201: Bánh Bao Nhỏ Tinh Quái 1Chương 1201: Bánh Bao Nhỏ Tinh Quái 1
Hắn là cố ý để thả cho Mạc Quy Viễn bị trọng thương chạy đi.
Hắn muốn Mạc Quy Viễn chết trong tay Vệ Lục Lang, để cho Vệ Lục Lang thật sự được giải thoát.
Vệ Lục Lang thật ra cũng đã hiểu rõ rồi, hắn ta đau lòng nhìn Vệ Đình hôn mê bất tỉnh: "Tiểu Thất đệ ấy... sẽ tỉnh đúng không?”
Tô Tiểu Tiểu thấp giọng nói: "Muội, không biết."...
Cái chết của Mạc Quy Viễn khiến kinh thành náo động lớn, người ngoài đồn đoán ra đủ chuyện nhưng hậu quả thì phải để triều đình giải quyết.
Từ khi trở lại y quán, nàng luôn ở trước giường Vệ Đình, sát sao theo dõi tình trạng của Vệ Đình.
Đây là lần nàng cảm thấy mình cách xa Vệ Đình nhất.
Hắn rõ ràng gần trong gang tấc nhưng bất cứ khi nào cũng có thể buông tay rời bỏ nàng.
Tô Thừa cũng đã tới.
Ông ấy nhìn con rể của mình không có cách nào đáp lại liền đau lòng gióng như là đang mất đi một đứa con ruột thịt.
Tô Tiểu Tiểu ngồi ở trước giường bình tĩnh nói: "Nếu chàng không tỉnh lại, ta sẽ tái giá, ta nghiêm túc. Chàng biết trong kinh thành có biết bao nhiêu người muốn thành hôn với ta không? Ở xe thì không nói tới, chỉ nói trên con đường này thôi, khi nghe tin chàng sắp không chịu nổi nữa thì mỗi ngày người tới cầu hôn suýt chút nữa đã đập phá cửa nhà rồi đây. Tôn chưỡng quầy cũng thấy phiền chết đi được."
"Trái lại ta cũng cảm thấy có vài người không tệ lắm. Công tử Lưu gia tiền tài bạc ngàn, con trai của Trương Viên Ngoại là một nam nhân vui tính, Triệu Đồ Tử tuy là quan phu, lại có năm đứa con nhưng nghe nói vô cùng thương người...
Nàng không ngừng nói lảm nhảm.
Bỗng nhiên một bàn tay quấn đầy vải thưa giơ lên, nhẹ nhàng bấu vào sau gáy của nàng, ngang nhiên áp chế cô vào ngực mình.
Một giọng nói khàn đặc yếu ớt vang lên trên đỉnh đầu.
"Người nàng tìm toàn là người gì đâu không... có phải muốn ta tức chết không..."
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim hắn dần dần khôi phục, thấp giọng hỏi: "Vì sao còn chưa đỡ hơn vậy?”
Đầu ngón tay của hắn luồn vào trong tóc nàng, vuốt ve tóc nàng, tức giận nói: "Công tử của Lưu gia... Đam mê cờ bạc, là con trai của Trương viên ngoại... Tên này háo sắc, còn tên đồ te góa vợ đó... Ngươi chê rằng làm mẹ kế của người khác là chưa đủ sao?" Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm: "Làm sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?"
Vệ Đình cười yếu ớt: 'Hừ."
Xem đi, người đàn ông này dáng vẻ đã bị thương nặng như vậy, nhưng vẫn không thể làm mất đi vẻ đẹp kiêu ngạo của hắn. Tô Tiểu Tiểu muốn đứng dậy kiểm tra lại một lượt vết thương của đối phương nhưng lại bị hắn giữ lại một cách yếu ớt nhưng độc đoán.
"Đừng cử động." Hắn nói.
"Ừm”" Tô Tiểu Tiểu ngoan ngoãn nằm ở trên ngực hắn, không dám dùng chút sức nào vì sợ đè trúng vết thương của đối phương.
"Bộ giáp đã lấy lại được rồi." Nàng nói: "Trường thương cũng lấy lại được rồi."
Lão đạo tặc Mạt Quy Viễn đã giết chết Võ An Quân, ông ta nghĩ rằng cướp áo giáp và vũ khí thì có thể trở thành Võ An Quân thứ hai sao, thật nực cười. Ông ta giết người này là vì báo thù rửa hận cho con trai của mình hay là vì trong lòng ghen tức, giận dữ. Sợ rằng chính ông ta cũng không phân biệt được.
"Ừ." Vệ Đình nhẹ nhàng đáp lại, ôm nha đầu tiểu béo của mình, chợt cảm thấy được sự yên bình của năm tháng.
Đầu của Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng cọ vào băng gạc ở trên ngực của hắn: "Vệ Đình, thật ra trong lòng ta vẫn luôn có một tia nghi ngờ mà chưa được giải đáp rõ, làm sao ngươi biết Mạt Quy Viễn lúc tuyệt vọng nhất thì sẽ đi tới ngõ Lệ Hoa? Ngươi có phát hiện ra gì không? Ngươi..."