Chương 1202: Bánh Bao Nhỏ Tinh Quái 2
Chương 1202: Bánh Bao Nhỏ Tinh Quái 2Chương 1202: Bánh Bao Nhỏ Tinh Quái 2
Nói được nửa chừng thì cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta. Lúc này mới phát hiện hắn ta đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gạt sợi tóc trên thái dương của đối phương rồi nói: "Được rồi, ngươi đã bị thương nặng như vậy, lần sau ta sẽ lại đến hỏi ngươi."
Nói xong nàng ngồi thẳng dậy. Tô Thừa đang ngồi ở ngoài hiên nhà bỗng nghe thấy động tĩnh trong phòng, vội vàng mở cửa bước vào: "Khuê nữ! Vừa rồi con đang nói chuyện với ai vậy? Có phải nữ tế đã tỉnh lại roi không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chàng ấy có tỉnh nhưng lại ngủ rồi."
"À." Tô Thừa nhìn Vệ Đình: "Vậy nữ tế đã qua cơn nguy hiểm rồi chứ?"
Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến phản ứng ghen tị vừa rồi của ai đó, thở dài nói: "Có lẽ... Mà thôi quên đi.”
Tô Thừa nghe con gái nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ nữ tế hẳn không có việc gì.
"Bọn Đại Hổ có đến hỏi cha mẹ của nó đã đi đâu, cha không biết mở lời như thế nào cho nên cũng chưa nói. Bây giờ cha lập tức qua hầu phủ đón ba đứa bọn nó về."
"Vâng." Tô Tiểu Tiểu cũng nghĩ tới ba tiểu đậu đinh kia.
Nghĩ tới điều gì đó, Tô Thừa lại hỏi: "À, đúng rồi, hiện tại nữ tế cũng đã qua cơn nguy kịch, chúng ta có nên báo cho Vệ gia một tiếng không?"
Trước đây Vệ Đình bị thương nặng như vậy, bọn họ lo Vệ lão thái quân không chịu nổi đã kích cho nên không dám báo tin tức cho Vệ gia, chỉ nói với Uất Trì Tu rằng Vệ Đình đang ở Đào Lâm để giải quyết hậu quả.
Buổi chiều sau khi biết được sự thật, Vệ lão thái quân mang bốn đứa cháu trai và Vệ Hi Nguyệt đến y viện thăm Vệ Đình. Khi nhìn thấy Vệ Đình người quấn đầy băng, nằm bất động trên giường bệnh, nhất thời mắt Vệ lão thái quân chợt đỏ hoe. Dù cho bà đã trải qua bao nhiêu sóng gió, mất đi bao nhiêu người thân đi chăng nữa nhưng nếu như lần lại trải qua nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thì sẽ đau đớn tột cùng, đau khổ đến không thiết sống.
Vệ Đình là đứa cháu trai duy nhất của bà, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì bà nhất định sẽ không thể chống đỡ nổi.
"Tiểu Thất, hắn thật sự không sao chứ?" Vệ lão thái quân lo lắng hỏi: "Sao hắn còn chưa tỉnh lại?"
"Chàng ấy tỉnh lại một lúc rồi ngủ thiếp đi." Tô Tiểu Tiểu nói: "Chàng ấy có ý chí rất mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cho dù Diêm Vương có đến thì chàng cũng không ngoan ngoãn giao mạng sống của mình đâu. Vệ Đình cứng đầu như vậy mà."
Vệ lão thái quân tin tưởng mà nói: "Thằng bé từ nhỏ đã thích văn, nhưng thực tế không phải tất cả là do hắn thích đọc sách. Hắn lúc nhỏ bị sinh non cho nên sức khỏe yếu hơn các ca ca, vậy nên chúng ta đều nghĩ hắn sẽ không thể học võ, thế là chúng ta cũng không dạy võ cho hắn. Vì vậy hắn bí mật luyện tập với lục ca của mình, cũng rất nỗ lực luyện tập. Cuối cùng võ công của hắn so với mấy ca ca của mình thì lợi hại hơn rất nhiều, ý chí của đứa trẻ này mạnh mẽ biết bao nhiêu."
Khi hai người đang nói chuyện thì bên ngoài viện truyền đến tiếng mắng của Lý thị : "Ai bảo các ngươi cho Hi Nguyệt ăn hạt sen?”
Thị nữ run rẩy: "Phu nhân, chúng tôi không có."
Vệ Hi Nguyệt lúc hai tuổi bị hóc chỉ vì ăn phải hạt sen, cho nên từ đó về sau lão thái quân ra lệnh không được phép hái hạt sen cho con bé ăn.
Lý thị lạnh lùng nói: "Không phải các ngươi hái vậy hạt sen này từ đâu mà có? Chẳng lẽ con bé tự mình đến ao sen hái sao?"
Tất cả nha hoàn đều không dám lên tiếng, bọn họ thề rằng bọn họ thực sự không có hái hạt sen...