Chương 1204: Bà Cháu Nhận Lại Nhau 1
Chương 1204: Bà Cháu Nhận Lại Nhau 1Chương 1204: Bà Cháu Nhận Lại Nhau 1
Thân thể Vệ Lục Lang run rẩy dưới nước, suýt thì bị sặc!
Nhóc con, con muốn hãm hại chú mình hả?
Một tiếng lục thúc' của Vệ Hi Nguyệt trực tiếp ngăn bước Vệ Lão Thái Quân.
Vệ Lão Thái Quân vội vàng nói: "Các ngươi có nghe thấy không? Hi Nguyệt đang gọi Lục thúc!"
Đương nhiên họ nghe thấy điều đó, nhưng nghe thì cũng đã nghe qua...
Tiểu Lục đã qua đời từ lâu, họ cũng đã chấp nhận sự thật đau lòng này và nghĩ về nó bao đêm, trong phút chốc, họ khó mà tin rằng Tiểu Lục vẫn còn sống và xuất hiện trước mặt họ.
Trẻ con thường bắt chước những gì người lớn nói.
Vệ Hi Nguyệt nghe thấy Vệ Lão Thái Quân gọi tên Lục Lang nên đã bắt chước gọi theo là lục thúc.
Han là vậy rồi.
Lý Thị trâm mặt xuống: "Nha đầu này, con đang nói linh tinh cái gì thế? Nha đầu này từ nhỏ đã nói nhiều như vậy rồi, không ngày nào làm người ta bớt lo lắng mài"
Lý Thị là gà mẹ, nhìn con của người khác có thể nói, nhanh nhẹn và ngoan ngoãn, nhưng con gái bà luôn chậm chạp, không thích nói chuyện cũng không chơi với trẻ cùng tuổi, thậm chí con bé không biết đọc và viết, còn luôn làm một số điều kỳ lạ...
Lý Thị thực sự suy sụp khi nghĩ vê nó.
Bà hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận của mình và đi đến bên cạnh Vệ Hi Nguyệt, nghiêm túc nói: "Vệ Hi Nguyệt! Con đừng gây rắc rối nữa!"
Ùng ục-
Một bong bóng nhỏ vô tình nổi lên từ dưới mặt nước được bao phủ bởi lá sen.
Nó nhỏ đến mức chỉ có Trần Thị nhận ra.
Trân Thị lập tức cảnh giác.
Nàng ta không nhận ra đó là Vệ Tiểu Lục, nhưng có người đang trốn dưới nước, không phải là kẻ gian thì cũng là kẻ trộm, phải bắt lại!
Trân Thị giậm chân thật mạnh, mặt đất rung chuyển ba lân, nàng ta mượn lực đi trên mặt nước.
Đừng nhìn thân thể cường tráng của nàng ta, khinh công của nàng ta rất tốt.
Nàng ta đi đến nơi ẩn náu của Vệ Lục Lang, dùng tay không tóm người dưới nước lên.
Vệ Lục Lang đang trốn, móng vuốt của tam tau duỗi ra, thái dương hắn ta đột nhiên nhảy lên, sao hắn ta có thể tiếp tục trốn đây? Chân hắn ta đạp mạnh vào cạnh hồ, bất ngờ bay lên khỏi mặt nước!
Nước hồ bắn tung tóe lên người Lý Thị.
Cả người Lý Thị ướt sũng.
Da đầu Vệ Lục Lang tê dại, nhị tẩu à, có lỗi với tẩu rồi...
Trân Thị và Vệ Lục Lang đuổi nhau trên mặt nước.
"Tam tẩu, để ta giúp tỷ!" Tưởng Thị cũng tham gia cuộc chiến.
Vệ Lão Thái Quân nhìn đám người: "Mấy người cẩn thận một chút! Đừng làm Tiểu Lục bị thương!" Bà biết rất rõ năng lực của hai cháu dâu, đặc biệt là cháu dâu thứ ba Trần Thị, người từng được gọi là Tân Thương Lan bản nữ, điêu này đủ để hiểu võ công của nàng ta mạnh như thế nào.
Trong nhà chỉ có hai người con trai là Vệ Yến và Vệ Đình cũng từng sợ nhất là nắm đấm của tam tẩu, một đấm của nàng ta có thể đánh người hôn mê ba ngày.
Do đó, mọi người trong nhà đều biết tam ca là người khó chọc nhất, bởi vì tam tẩu thực sự rất mạnh.
Lam Thị sững sờ nhìn bóng dáng vừa lạ vừa quen kia, miệng lẩm bẩm: "Người đó thật sự là ... Tiểu Lục?"
Mọi người đã sống cùng nhau bao nhiêu năm, dù chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể nhận ra.
Nhưng dù sao Vệ Lục Lang cũng không còn là Vệ Yến trước đây, hắn ta bò ra từ cõi chết, đã trải niết bàn sống dậy, không chỉ phương pháp võ thuật thay đổi, mà ngay cả khí chất trên người cũng hoàn toàn khác biệt.
Hắn ta không còn là chàng thiếu niên phá phách nghịch ngợm năm nào*.
*Nguyên văn: Tam thiên bất đả thượng phòng yết ngõa(ba ngày không đánh, dỡ ngói nóc nhà): ý là đứa trẻ nghịch ngợm, lâu không bị răn đe nên không sợ.
Hắn ta nay đã trưởng thành, trở nên hơi xa lạ.