Chương 1205: Bà Cháu Nhận Lại Nhau 2
Chương 1205: Bà Cháu Nhận Lại Nhau 2Chương 1205: Bà Cháu Nhận Lại Nhau 2
Khinh công của Vệ Lục Lang đã tiến bộ vượt bậc, Trân Thị mãi vẫn không thể bắt được hắn 1a.
Trân Thị: "Hả?"
Tưởng Thị khit mũi lạnh lùng: "Tam tẩu, nhìn ta này!"
Gần đây, Tưởng Thị đang học dùng roi với tứ tẩu Lam Thị, nàng còn đang lo không tìm được người để luyện tập, vậy mà ở đây lại có một người phù hợp để nàng thể hiện kỹ năng.
Chỉ là nàng dùng roi này không tốt lắm, thay vì quấn lấy Vệ Lục Lang thì nàng lại tự quấn vào người mình.
"Ơ kìa...'
Thấy nàng sắp rơi xuống hồ, sắc mặt Vệ Lục Lang lập tức thay đổi, hắn ta dùng khinh công nhẹ nhàng tóm lấy nàng.
Chính vào lúc này Trân Thị nhanh chóng nắm lấy thời cơ trói hắn ta lại!
Vệ Lục Lang: ”...'
Vệ Lục Lang bị trói mang tới tiệm thuốc.
Vệ Lão Thái Quân đưa hắn ta đến sân nhỏ của Tô gia rồi bước vào thư phòng bên cạnh phòng của Vệ Đình, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt.
Vệ Lão Thái Quân muốn một cuộc nói chuyện giữa hai bà cháu.
Nhưng hắn ta không chịu thừa nhận mình là Vệ Yến.
Vệ Lão Thái Quân đang định tháo mặt nạ hắn ta ra, nhưng thân thể hắn ta lại run rẩy rồi ngả người ra sau kháng cự: “Đừng mal
Vệ Lão Thái Quân rút tay về, nói với giọng run rẩy: "Được rồi, bà nội sẽ không tháo mặt nạ của con đâu."
Bà tiến tới kiểm tra cánh tay phải 'bị thương' của hắn ta, nhưng vẫn bị Vệ Lục Lang né tránh.
Vệ Lão Thái Quân nói: "Được rồi, bà nội sẽ không chạm vào con! Con nói cho bà nội biết, mấy năm nay con đã ở đâu vậy? Sao con không trở vê?"
Vệ Lục Lang nói với giọng khàn khàn: "Ta đã nói ta không phải là người của nhà họ Vệ, ta cũng không biết Vệ Yến nào cả, bà đã nhận nhầm người rồi."
Bên ngoài nhà, Tưởng thị gãi gãi đầu: "La Tiểu Lục thật sao? Cảm giác thì quen thuộc, nhưng giọng nói và võ thuật thì không giống nhau."
Lý Thị, Trần Thị và Lam Thị cũng nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu.
Lý Thị thấp giọng nói: "Có chút giống, lại có chút không giống."
Lam Thị thì thâm: "Tỷ đang nói điều vô nghĩa gì vậy nhị tẩu?" Bọn họ đều cảm nhận được người này vừa giống lại vừa khác.
Vệ Lão Thái Quân vẻ mặt kích động nói: "Con là cháu ruột của ta, ta tuyệt đối sẽ không nhận Sail Con chính là Vệ Yến!"
Vệ Lục Lang thẳng thừng phủ nhận: "Ta không phải."
Vệ lão Thái Quân cãi lại: 'Hi Nguyệt cũng gọi con là lục thúc.'
"Chẳng qua là trẻ con nói bừa thôi."
"Con hái đài sen cho Hi Nguyệt, cả nhà trừ con không ai dám hái nó cho con bé!"
Nếu không sao có thể nói hắn ta là đứa trẻ nghịch ngợm chứ?
Vệ Đình là một đứa trẻ không thích học văn chương mà thích võ thuật, bê ngoài rất ngoan ngoãn, nhưng Vệ Lục Lang rõ ràng là một đứa trẻ nổi loạn.
Vệ Lục Lang không thể nói rõ ràng, cũng không thèm nói thêm gì nữa.
Vệ Lão Thái Quân nghiến răng nói: "Được, con không thừa nhận đúng không? Được thôi, dù sao ta cũng đã sống đến tuổi này rồi! Nếu con không nhận ta là bà nội con, ta sẽ chết con con xeml"
Vệ Lục Lang không tin.
Vệ Lão Thái Quân lục lọi các hộp và tủ trong phòng tìm đồ: "Ta sẽ treo cổ tự tử... Ta sẽ treo cổ tự tử!"
Bà tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được tấm lụa trắng dài ba thước, bà không nói lời nào mà treo lụa trắng lên xà ngang, di chuyển một cái ghế dau rồi giãm lên nó.
Bà đã thắt xong nút thắt, treo cổ lên lụa trắng rồi đá văng chiếc ghế dau ral
Vệ Lục Lang: '... II"
Vệ Lục Lang cắt đứt dây thừng, vội vàng chạy tới ôm lấy Vệ Lão Thái Quân: "Bà ... bà đang làm cái gì vậy!
Một khóc, hai náo, ba thắt cổ, đây vẫn là Vệ Lão Thái Quân sao?