Chuong 129: Chia Nha 1
Chuong 129: Chia Nha 1Chuong 129: Chia Nha 1
“Muội muội không ăn vụng! Là Ngưu Đản ném trên mặt đất không cần!”
Bóp!
“Bảo ngươi tranh luận!”
Đại Ngô thị tát Mai Tử một cái.
“Lo lắng cho Mai Tử tỷ tỷ?” Tô Tiểu Tiểu hỏi ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ thành thật gật đầu.
Đại Mai Tử Tám tuổi giống nửa gia trưởng hiểu chuyện, sẽ chăm sóc ba đứa nhỏ với Tiểu Ngô thị.
Đây dù sao cũng là chuyện nhà của Lưu gia, trừ phi một phòng Lưu Bình này chính mình kiên cường lên, nếu không, Tô Tiểu Tiểu có thể ra tay giúp bọn họ một lần, hai lần, lại không giúp được bọn họ cả đời.
"Một đứa hai đứa đều vô dụng! Kiếm không được mấy đồng tiền, còn khiến trong nhà thêm bồi tiên hàng! Ta xem cơm chiều cũng đừng làm! Uống gió Tây Bắc hết đi!"
Mỗi chữ Đại Ngô thị đều giống như cây kim đâm ở trong lòng Tiểu Ngô thị.
Không sai, nàng ấy không sinh ra được nhi tử, cho nên nàng ấy xứng đáng không dám ngẩng đầu làm người, xứng đáng làm trâu làm ngựa cho người ta, xứng đáng liên lụy hai nữ nhi bị đánh bị mắng!
Nàng rất muốn về nương gia, có thể người nương gia cũng khuyên nàng ấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhẫn nhịn vượt qua.
Nhưng gan đây, nàng ấy càng ngày càng nhịn không nổi nữa...
Tiểu Ngô thị bất ngờ áp lực và trâm mặc, khiến trong lòng Đại Ngô thị nảy lên một tia quái dị.
"Ngươi câm sao!" Đại Ngô thị hét lớn.
"Nương." Tiểu Ngô thị ôm hai nữ nhi run bần bật, thấp giọng mở miệng: "Ngươi thật sự nhìn chúng ta không vừa mắt, chúng ta chia nhà đi."
Sắc mặt Đại Ngô thị biến đổi, chỉ vào cái mũi nàng ấy nói: "Tiểu đề tử ngươi, ngươi nói gì?"
Tiểu Ngô thị lấy đủ dũng khí, rưng rưng lại quật cường nhìn về phía bà bà nhà mình: "Ta nói, chia nhà.'
Đại Ngô thị chửi âm lên: "Ta và phụ thân ngươi còn ở đây, ngươi dám nhắc đến chia nhà, ngươi là muốn trù chết chúng ta sao! Thứ lòng lang dạ sói!"
Phụ mẫu ở đây, không chia nhà, đây là quy củ ở nông thôn.
Huống chi thật sự chia nhà, tiền công của Lưu Bình sẽ không lấy được, việc trong nhà cũng không ai làm! Đại Ngô thị cầm chày cán bột lên hung hăng đánh về phía Tiểu Ngô thị!
"Nương —" Đại Mai Tử kêu sợ hãi.
Bỗng nhiên, một tay béo bắt được chày cán bột của Đại Ngô thị.
Đại Ngô thị quay đầu lại nhìn: "Tô Bàn Nha?"
Bà ta cắn răng giật giật cánh tay.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nắm chặt chày cán bột: "Sao? Còn tưởng động thủ với ta?"
Đại Ngô thị đương nhiên không dám động thủ với Tô Bàn Nha!
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng đoạt được chày cán bột trong tay bà ta, vẻ mặt lệ khí và không kiên nhẫn.
Đại Ngô thị đối mặt với Tô Bàn Nha hung thần ác sát, ngay cả cái rắm cũng không dám thải
Cái gì gọi là bắt nạt kẻ yếu, chính là đây.
Tô Tiểu Tiểu dùng chày cán bột gõ ván cửa, không mặn không nhạt nói với Tiểu Ngô thị: “A, họ Ngô, bảo ngươi giặt xiêm y, giặt một nửa ngươi lại chạy?"
Tiểu Ngô thị cúi đầu, không nói chuyện.
"Nàng không giặt, bà đi giặt!" Tô Tiểu Tiểu hung hãn chỉ vào Đại Ngô thị.
Đại Ngô thị mới không đi đâu!
Sao Tô Bàn Nha lại thế này? Có thời gian không làm ác, sao lại biến trở vê một cái đức hạnh lúc trước?
Đại Ngô thị xoay người cầm giẻ lau dùng sức lau bệ bếp.
Tiểu Ngô thị râu rĩ mà từ cửa sau nhà bếp đi Tô gia, hai đứa nhỏ cũng đi theo.
Đại Ngô thị muốn giữ hai đứa nhỏ lại, Tô Bàn Nha ném đến một ánh mắt lạnh băng, bà ta không hé răng nữa.
Nam nhân trong nhà ở đây, có lẽ có thể trấn trụ một vài, chính bà ta là không dám ngang với Tô Bàn Nha.
Tô Tiểu Tiểu đi rồi.
Đại Ngô thị lén lút nhìn xung quanh bên kia.
Tô Tiểu Tiểu tiện tay ném chày cán bột trở về, không nghiêng không lệch rơi trúng đầu Đại Ngô thị.
WA —"