Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 127 - Chuong 130: Chia Nha 2

Chuong 130: Chia Nha 2 Chuong 130: Chia Nha 2Chuong 130: Chia Nha 2

Cái trán Đại Ngô thị lập tức bị rách ra một vết rách! 一

Tô gia.

Tỷ muội Mai Tử ngồi ở băng ghế nhỏ nhà bếp, hai người không khóc.

Ba đứa nhỏ thoải mái hào phóng lấy ra điểm tâm của mình chiêu đãi hai người, Mai Tử không ăn, Tiểu Mai Tử đặc biệt thỏa mãn rúc vào trong lòng tỷ tỷ ăn.

Tiểu Ngô thị ngồi ở sau bệ bếp, hỗ trợ thêm củi vào lòng bếp.

Tô Tiểu Tiểu tiếp tục thái khoai lang đỏ.

"Thật sự quyết định chia nhà?”

Tô Tiểu Tiểu hỏi.

Ba đứa nhỏ và Tiểu Mai Tử vùi đầu ăn điểm tâm, Đại Mai Tử nhìn thoáng qua mẫu thân nhà mình.

Tiểu Ngô thị bình tĩnh gật đầu: "U quyết định."

Nếu ở lúc trước, nàng ấy không dám rời khỏi Lưu gia, nàng ấy và Lưu Bình không chỉ phải bị người trong thôn chọc cột sống, cũng gặp phải hoàn cảnh không chỗ để đi.

Tiểu Ngô thị hỏi: "Ở riêng, ngươi còn muốn ta tới nhà ngươi làm việc không?"

Tô Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi nói: 'Muốn."

Công nhân ưu tú như vậy, làm gì không cần?

Tiểu Ngô thị như hơi hiểu rõ mình tự tin ở riêng từ đâu mà đến.

Nếu không phải Tô Đại Nha, có thể cả đời nàng ấy cũng không dám nhắc đến ở riêng với Lưu gia.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Lưu Bình không ngại mà nói, cũng có thể tới chỗ ta thử hai ngày."

Đôi mắt Tiểu Ngô thị sáng ngời: "Ngươi là nói... Ngươi muốn thuê Lưu Bình tới làm việc?"

"Phải xem hắn ta được không.' Tô Tiểu Tiểu không nói hết.

Tiểu Ngô thị vội nói: "Được được! Hắn rất có thể chịu khổi"

Nếu hai người đều có thể có việc làm, vậy nuôi sống hai đứa nhỏ không thành vấn đề!

Tô Tiểu Tiểu ừ một tiếng, nghĩ đến cái gì đó, lại hỏi: 'Chuyện ở riêng, ngươi đã nhắc với Lưu Bình chưa?”

Tiểu Ngô thị nói: "Nhắc rồ, hắn không phản đối."

Kế tử kiếm ăn ở dưới tay kế mẫu, gian khổ và nghẹn khuất trong đó không cần nói cũng biết.

Trong trí nhớ Tô Tiểu Tiểu, Lưu Bình là người thành thật giữ khuôn phép, cân mẫn, có thể chịu khổ, chỉ là đầu óc hởi thẳng. Nhưng, hắn ta chưa bao giờ ghét bo Tiểu Ngô thị không sinh ra nhi tử, hắn ta rất thương hai nữ nhị, tình cảm hai phu thê không tồi.

"Chỉ là... Tiểu Ngô thị muốn nói lại thôi.

"Chỉ là cái gì?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.

Tiểu Ngô thị cắn môi, thấp giọng nói: "Chúng ta thật sự ở riêng với Lưu gia mà nói, sẽ nháo đến không xuôi tai, tới nhà ngươi làm việc, có thể sẽ liên lụy các ngươi cũng..."

Tô Tiểu Tiểu nhún vai tròn vo của mình: "A, ngươi nói thanh danh sao? Tiểu Tô gia chúng ta có cái kia sao?”

Tiểu Ngô thị: "..."

Tiểu Ngô thị ở Tiểu Tô gia đợi công công và trượng phu trở về, tuy công công cũng bất công nhị phòng, nhưng ông ta và Lưu Bình ở đây, đại Ngô thị ít nhiều thu liễm chút, sẽ không đánh nàng và hài tử gân chết mới thôi.

Chuyện của Tiểu Ngô thị này, Tô Tiểu Tiểu không gạt trong nhà, rốt cuộc ngày sau có thể nàng sẽ quang minh chính đại mà thuê hai phu thê chồng bọn họ làm việc, dù sao cũng phải thông báo với người nhà.

Nghe xong Tô Tiểu Tiểu nói, Tô lão phụ thân ước chừng là nghĩ tới chính mình và thê tử cắt đứt quan hệ với Trần gia thời gian trước, trầm mặc thật lâu sau đó mới thở dài nói: "Ở riêng cũng tốt."...

Chịu ảnh hưởng bán phối phương, cảm xúc của Tô Nhị Cẩu không quá cao, cơm chiều đều ăn ít hơn ngày thường một chén.

Thấy cậu đáng thương như vậy, ba tiểu đậu đỉnh thở dài, ôm gối đầu bò lên trên giường, quyết định đêm nay xả thân bồi ngủ, dỗ Nhị Cẩu cữu cữu.

Toàn gia lục tục nghỉ ngơi, Tô Tiểu Tiểu không ngủ.

Nàng đi nhà bếp, trước cầm chén đũa thu thập, lại chuẩn bị từng nguyên liệu nấu ăn ngày mai cần.

Sau đó nàng đi lấy cục bột buổi chiều nhào ra, vì vẫn luôn gác ở gần bệ bếp, độ ấm cao hơn bên ngoài, lúc này đã lên men tốt.
Bình Luận (0)
Comment