Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1282 - Chuong 1288: Nhan Cha 1

Chuong 1288: Nhan Cha 1 Chuong 1288: Nhan Cha 1Chuong 1288: Nhan Cha 1

Công chúa Tây Tấn có hứng thú nhìn hắn ta: "Ngươi thật sự không gặp người kia sao?"

Hắn ta nói: "Tử sĩ không có quá khứ”"

Công chúa Tây Tấn không hề để ý nói: "Ta còn tưởng ngươi tới Đại Chu để tìm lại trí nhớ."

"Ta nói rồi, tử sĩ, không có quá khứ."

Nói xong hắn ta xoay người rời đi.

Công chúa Tây Tấn bĩu môi: "Không có quá khứ thì trốn cái gì chứ?"

Mạc Tà nói: "Điện hạ, cứ thế để hắn ta đi sao?"

Công chúa Tây Tấn uống trà nói: "Hắn ta là tử sĩ không chủ, hắn ta tự do."

Mạc Tà nhìn theo bóng dáng dần biến mất: "Chủ nhân của hắn ta trước khi chết đã hạ lệnh cho hắn ta, điện hạ cảm thấy là gì?"

Công chúa Tây Tấn nói: "Không biết!"

Nghĩ tới gì đó, nàng ta lại thở dài: "Người này thật khó tiếp cận."

Mạc Tà nói: "Hôm nay ngài bảo hắn ta dừng tay, hắn ta đã dừng. Ngài đeo chuông cho hắn ta, hắn ta cũng không đẩy ngài ra."

Công chúa Tây Tấn hừ lạnh: "Gặp dịp thì chơi, hắn ta phải che giấu tung tích nên đã kiềm chế nhiều."

Chuông sắt mà vẹt nhỏ mang ra là chuông thật, đánh nhau với nha đầu là quỷ phố thật nhưng đêm nay Vệ Đình đã gặp phải thế thân.

Đêm trăng gió lạnh.

Chiếc bóng dài cô đơn của Quỷ Phố chiếu trên đường, hắn ta thay đổi trang phụ và đạo cụ, đeo mặt nạ, thu thập sát khỉ của tử sĩ, lẫn vào trong đám người, ngoại trừ thân cao thì không khác người thường.

Ngẫu nhiên có tên đàn ông mơ hồ say rượu đánh hắn ta, còn mắng hắn ta nhưng hắn ta không hề biến sắc vẫn đi qua.

Ồn ào náo loạn ở trận thế không liên quan tới hắn ta. Hắn ta là tử sĩ, không có quá khứ, hắn ta là ai không quan trọng, có người nhà cũng không quan trọng.

"Nương, ta muốn cái kia."

Trước cửa hàng bên cạnh, một cô nhóc ba tuổi chỉ vào chùm mứt quả sáng bóng: "Hai chùm."

Người phụ nữ lớn giọng: "Con nhỏ như thế, bụng có thể chứa sao?"

"Có thể nhét vào!" Cô bé vỗ bụng. Bước chân của quỷ phố dừng lại.

Người bán hàng rong kỳ quái nhìn người đàn ông đeo mặt lạ hỏi: "Công tử, ngài cũng muốn mua mứt quả sao?"

Cô bé ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, giọng nói đáng yêu, rất lễ phép nói: "Chỉ còn hai xiên, chúng ta mỗi người một xiên được không?

Sau một lúc, hai tay quỷ phố cầm một xiên mứt quả rời đi.

Trước quán nhỏ phía sau hắn ta, cô bé không mua được mứt hoa quả khóc lớn.

Vệ Đình đã vê tới Vệ gia.

Tô Tiểu Tiểu và Vệ Lục Lang ở chòi nghỉ mát cạnh hồ chờ hắn.

"Sao rồi?" Vệ Lục Lang hỏi.

"Không phải Quỷ Phố." Vệ Đình nói.

Vệ Lục Lang thất vọng.

Vệ Đình nói thẳng cuộc nói chuyện với công chúa Tây Tấn.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Không phải là không có tin tốt, quỷ phố không phải người của công chúa Tây Tấn, ít nhất là đại tẩu hoặc nhị tẩu không bị đội nón xanh."

Hai người: ”...'

Vệ Đình: "Nàng rất biết tìm vui trong cái khổ."

Tô Tiểu Tiểu buông tay: "Nếu không thì làm sao bây giờ? Cùng than thở với các ngươi sao? Nhưng mà các ngươi xác định là chuông kia không có khắc tên sao?

"Chắc chắn." Nhắc tới này, Vệ Đình trả lại chuông cho Vệ Lục Lang.

Tô Tiểu Tiểu sờ cằm: "Nhưng cái chuông mà Ngũ Hổ lấy ra rõ ràng có khắc tên... Là ta nhìn lâm rồi sao?"

"Thiếu gia! Thiếu phu nhân!" Một nha hoàn trong viện Vệ gia vội vội vàng vàng chạy lại: "Các ngươi có thấy Tiểu Hổ đâu không?"

Vệ Đình hỏi: 'Không phải Tiểu Hổ ở chỗ tổ mẫu sao?"

Tiểu nha hoàn khóc: "Ôi! Không thấy!"

Ba tên nhóc vốn chơi trốn tìm trong phủ nhưng sau chỉ còn hai, Tiểu Hổ không tìm thấy.

Ban đầu bọn họ tưởng Tiểu Hổ trốn giỏi nhưng lấy đồ ăn ra vẫn không thấy Tiểu Hổ xuất hiện thì các nàng mới ý thức được không có người.

Tiểu Hổ là đứa mê ăn uống, tuyệt đối không thể nhịn quá ba giây.
Bình Luận (0)
Comment