Chuong 1294: To Ton Nhan Ra Nhau 2
Chuong 1294: To Ton Nhan Ra Nhau 2Chuong 1294: To Ton Nhan Ra Nhau 2
Vệ lão thái quân nhớ lại khuôn mặt có hình xăm lớn kia, đau lòng từ từ nhắm mắt rồi lại nhẹ giọng nói: "Là Sâm nhi, đại ca của các ngươi."
Vệ Đình nói: "Con và Lục ca, chúng con đều đã nói chuyện này, cho dù là ai trở về, chúng con đều vui vẻ như nhau."
Đôi mắt Vệ lão thái quân đầy nước mắt: "Đúng vậy, đúng vậy, nên vui vẻ, bọn nó đều là con ngoan của Vệ gia."
Vệ Sâm cũng tốt, Vệ Thanh cũng tốt, bọn họ đều là xương cốt trung thành của Vệ gia.
Vệ lão thái quân lại nói: "Sao lúc nay con không nói cho ta biết chuyện này?"
Vệ Đình nói: "Con muốn xác nhận rồi nói với tổ mẫu, để khỏi uổng công người vui vẻ."
Nếu Quỷ Phố không phải là một trong những người ca ca của mình, sự thất vọng đó sẽ rất tàn khốc.
Trần thị hỏi: "Nhưng mà, tại sao vừa rồi đại ca lại bỏ trốn?"
Vệ Đình nhìn chằm chằm nói: "Công chúa Tây Tấn nói, tử sĩ không có quá khứ, Đại ca... có thể không còn nhớ về chúng ta."
Vệ lão thái quân khit mũi: "Hừ, nó không nhớ cái quỷ gì! Không nhớ mà có thể đột nhập vào Vệ gia sao? Không nhớ mà có thể để ta đánh vào trán sao?”
Vệ Đình và Vệ Lục Lang đồng loạt giật giật khóe miệng.
Người cũng đã đánh vào đầu Quỷ Phố? Người thật là mạnh...
Vệ lão thái quân nói: "Bây giờ, đại ca của các ngươi đang sống trong quán trọ của sứ đoàn phải không?"
Vệ Đình nói: "Đúng vậy. Tối hôm qua hắn không xuất hiện trong tiệc chiêu đãi, không biết là công chúa Tây Tấn không muốn vạch trần lá bài này, hay là quan hệ giữa hắn và công chúa Tây Tấn không phải là quan hệ chủ tớ."
Mỗi tử sĩ đều có một chủ nhân, trừ khi chủ nhân chết và trước khi chế không gửi cho chủ nhân mới tiếp nhận, tử sĩ mới được tự do.
Vệ lão thái quân không quan tâm đến những thứ này, bà ấy chỉ biết, đó là cháu ruột của bà, mặc kệ bà ấy có phải là sứ thân hay không, cháu trai của bà ấy, đừng có ai cướp lấy ngl
Vệ lão thái quân liếc nhìn mấy người với vẻ chán ghét, tùy tiện nói: "Các ngươi không làm được, còn bắt bộ xương già ta đây ra tay. Đợi đó đi, ta sẽ đưa đại ca của các ngươi trở lại khi trời sáng!"...
Vệ Đình trở vê phòng cưới cùng Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu đã trở về cùng Tiểu Hổ, Tiểu Hổ đã ngủ thiếp đi lúc đi được nửa đường, nhưng Đại Hổ, Nhị Hổ đợi em trai nên vẫn cố gắng nhịn cơn buồn ngủ đến bây giờ. Đây thực sự là một em bé không khiến người ta bớt lo.
Nhưng bọn chúng có thể làm gì?
Đệ đệ ruột chỉ có thể được chiều chuộng thôi.
Hai người bọn nó cứ sát bên cạnh Tiểu Hổ, trèo lên giường, ngủ thiếp đi bên cạnh Tiểu Hổ.
"Tối nay để bọn nó ngủ ở đây đi." Tô Tiểu Tiểu nói.
Nghĩ đến nỗi buồn và niềm vui tột cùng mà Vệ lão thái quân phải chịu tối nay, Vệ Đình cũng cảm thấy mình nên được để yên lặng một mình.
Hắn đi đến bên giường, nhìn mấy đứa con đang ngủ, cau mày nói: 'Lá gan lớn đến như vậy? Nàng nói xem rốt cuộc nó giống ai?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nhà của chàng có ai có lá gan nhỏ sao?"
Vệ Đình á khẩu không nói được gì.
Hắn hắng giọng: "Tổ mẫu và Tam tẩu, Tứ tẩu, Ngũ tẩu đều biết, ngày mai chắc Nhị tẩu cũng sẽ biết."
"Sẽ không phải uổng công vui vẻ, biết rồi cũng không sao." Tô Tiểu Tiểu nói: "Chàng đã xác định được thân phận của Quỷ Phố sao?"
Vệ Đình gật đầu: "Đã xác nhận rồi, là Đại ca."
Tô Tiểu Tiểu khẽ nói: "Thật tốt quá, là ca ca là tốt rồi."
Vệ Đình cũng nói: "Đúng vậy, là ca ca là tốt rồi."
Tô Tiểu Tiểu thả rèm xuống, ngồi xuống ghế đẩu với Vệ Đình: "À đúng rồi, Phù đại ngương nói cho ta biết một chuyện liên quan đến tổ phụ, ta nghĩ chàng cần phải biết."