Chương 133: Đào Hố 1
Chương 133: Đào Hố 1Chương 133: Đào Hố 1
Tô Tiểu Tiểu ngủ ngốc mơ màng a một tiếng: “Nằm mơ..."
Vậy nàng muốn sờ lại.
Tô Tiểu Tiểu kéo lưng quần của hắn!
Vệ Đình: 山
Ha ha ha ha ha ha ha
Nữ nhân này có biết mình đang làm cái gì hay không?
Cho dù ở trong mộng cũng không thể tùy tiện kéo lưng quần nam nhân chứ?
Nàng cho rằng mình làm chính là mơ mộng gì đó!
Nếu Tô Tiểu Tiểu ở dưới trạng thái thanh tỉnh, nhất định sẽ không chút khách khí mà dỗi lại hắn: Không phải ngươi động thủ trước sao?
Đáng tiếc thân thể này quá yếu, Tô Tiểu Tiểu làm hơn nửa đêm, lúc này trạng thái và mộng du không kém quá nhiều.
Vệ Đình bắt được một đôi tay béo của nàng, cắn răng quát khẽ: "Tô Đại Nhat"
Tô Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm hắn, tâm mắt đi xuống: "Oal"
Nàng tránh ra tay của Vệ Đình, tiểu ma trảo thăm dò xuống —
Mặt Vệ Đình trắng bệch, giơ tay đập hôn mê nàng!
Một giấc này Tô Tiểu Tiểu trực tiếp ngủ tới rồi trời sáng, nàng nhìn ánh mặt trời tiến vào cửa sổ giấy, đầu óc hơi ong ong.
Loại cảm giác này, giống một đêm trước uống đến không nhớ gì cả, kì quái.
"Ta... Không phải làm bánh ở nhà bếp sao? Sao ngủ đến chính mình trên giường rồi?"
Nàng nắm đầu nhỏ, là thật sự không suy nghĩ cẩn thận.
"A a a! Không được đoạt bánh của tal
Là tiếng của Tô Nhị Cẩu.
Tô Tiểu Tiểu giật mình một cái phục hồi tinh thần lại: "Nên đi ra quán! Không xong! Điểm tâm còn chưa làm!"
Nàng vội xốc chăn lên xuống, xiêm y chỉnh tề, chẳng lẽ thật sự là tối hôm qua mình quá mệt mỏi, về phòng đã lên giường ngủ?
Ba đứa nhỏ ở nhà bếp đoạt bánh với Tô Nhị Cẩu, đừng nhìn bọn họ nhỏ, nhưng bọn họ có sáu tiểu ma trảo, Tô Nhị Cau được cái này mất cái khác, đoạt đều không đoạt thắng.
"Ta ta! Đều là của ta! Là tỷ của ta làm cho ta! Tỷ phu nói!" "Người bao lớn, đoạt với tiểu hài tử!"
Tô lão phụ thân gõ nhi tử một cái, đưa đĩa cho ba tiểu đậu đinh.
Vệ Đình ngồi ở hậu viện lau quải trượng, khí tràng lạnh băng làm cho người ta sợ hãi.
Biết đến hắn lau chính là quải trượng, không biết, còn tưởng hắn đang lau cung sát mũi tên.
Tô Tiểu Tiểu đi đến bên người hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Vệ Đình.'
"Làm cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu như suy tư gì: "Ta thấy ngươi, bỗng nhiên nhớ tới một giấc mộng tối hôm qua."
Tay Vệ Đình lau quải trượng ngừng lại, giọng lạnh nhạt nói: "Ta không có hứng thú với giấc mơ của ngươi."
Tô Tiểu Tiểu vòng đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn hắn: "Nhưng ta mơ thấy ngươi, ngươi động tay động chân với ta."
Vệ Đình lạnh lùng liếc nàng một cái: "Động tay động chân với ngươi, có thể sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta cũng cảm thấy khả năng không lớn."
Đừng nói Vệ Đình không có hứng thú với nàng, cho dù có, lấy tính tình của hắn tám phần cũng không làm ra loại chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này.
Đều do thể chất thân thể này quá kém, buồn ngủ lên như say rượu, hoàn toàn không chống đỡ được.
Thật sự là vô cùng hoài niệm thân thể kiếp trước của mình.
Tô Tiểu Tiểu nhớ lại một chút vẫn cảm thấy không thích hợp: "Chính là... Còn rất chỉ tiết."
Lo lắng hắn nghe không hiểu, nàng bổ sung nói: "Ta kéo quần ngươi."
Nàng lấy đôi mắt nhỏ ngắm hắn: "Ngươi nói vì sao nằm mơ cũng có thể rõ như vậy..."
Vệ Đình lạnh giọng chặn ngang nàng: 'Vì sao trong lòng chính ngươi không so sao"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ: "A, cũng đúng, ta đã từng nhìn."
Vệ Đình: ”... H
Tô Tiểu Tiểu như suy tư gì đó: "Rốt cuộc vuốt không...' Nằm mơ không phải lúc.
Vệ Đình sắp bùng nổ.
Không duyên cớ nhịn một đêm không nói, còn nháo ra nhiều đường rẽ như vậy, quan trọng nhất chính là, cuối cùng hắn cũng không tìm được lệnh bài của mình ở trên người nàng và trong phòng.
Nha đầu này, đến tột cùng giấu lệnh bài ở chỗ nào?...