Chương 134: Đào Hố 2
Chương 134: Đào Hố 2Chương 134: Đào Hố 2
Khi ăn cơm sáng, Tô Tiểu Tiểu phát hiện Vệ chân Đình què đến lợi hại hơn.
Nàng nhìn về phía Tô lão phụ thân, nghiêm túc nói: "Phụ thân, con đã sớm nói chân hắn bị thương chưa lành, không thể xuống ruộng, xem làm hắn que rồi."
Vệ Đình lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, hung hăng cắn một miếng bánh trong tay!
Tô lão phụ thân nhìn chân nữ tế, vẻ mặt mờ mịt: "Không phải, hôm qua trở về đều tốt lành, sao qua một đêm, chân què thành như vậy? Nửa đêm ngươi đi khiêng heo sao?"
"Hat xì!" Tô Tiểu Tiểu xoay người đánh cái hắt xì.
Tô Tiểu Tiểu thức dậy muộn, ra quán cũng muộn hơn ngày thường, lão Lý dùng xe bò tặng hai người tỷ đệ đoạn đường.
Tô Tiểu Tiểu xuất tiền túi trả tiền xe, lão Lý không muốn.
Gần đây Tiểu Tô gia không thiếu tặng đồ đến nhà bọn họ, rổ của Tiền thị từ trong ruộng trở về không quá rảnh, có loại đồ ăn nhà mình, cũng có bánh bột ngô và thịt Tiểu Tô gia đưa.
Tuy nói đất trông rau là Tô Thừa soàn soạt không ít, nhưng những đồ ăn đó kéo đến chợ cũng có thể bán, nhiều nhất là bán tương không tốt, tiện nghi mấy đồng tiền mà thôi.
Tô Tiểu Tiểu cho ông ấy đồ ăn cũng không phải là tiền có thể mua được.
Gần đây trong nhà đủ nước luộc, nữ nhi tức sống chung khí sắc đều khá hơn nhiều, bà đỡ nói, một thai này nhất định là tiểu tử đại béo!
"Lần sau, lần sau lại chol"
Lão Lý nhét đồng tiền trở lại trong tay Tô Tiểu Tiểu, kéo xe bò rời đi.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Vậy cảm ơn Lý đại gia."
Hai người vẫn đi sạp cung cấp hàng hóa của La Đại Tráng, thu cái bình và tiền đồ ăn hôm qua, sau đó mới đi về phía Cẩm Ký.
Tô Nhị Cẩu mở miệng nói: "Tỷ, bánh bột ngô buổi sáng thật sự là làm cho ta đi?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đúng vậy, thích không?”
Tô Nhị Cau thần thái sáng láng nói: "Thích! Đêu ăn ngon hơn điểm tâm lúc trước! Kia chúng nó gọi là bánh gì?"
Tô Tiểu Tiểu nói: 'Bánh Nhị Cẩu."
Tô Nhị Cẩu ngẩn ra, không thể tin tưởng mà nhìn về phía thân tỷ nhà mình: "Thật, thật thật thật là bánh Nhị Cẩu?"
"Ừ." Tô Tiểu Tiểu mỉm cười gật đầu. Cảm xúc Tô Nhị Cau hoang mang: "Kia, chúng ta có thể bán bánh Nhị Cau sao?"
"Chỉ cần đệ nguyện ý, đương nhiên có thể." Tô Tiểu Tiểu dừng bước chân lại, trịnh trọng mà nhìn cậu: "Mặt khác, phối phương ta sẽ không bán đi."
Tâm tình của Tô Nhị Cẩu hoàn toàn được chữa khỏi.
Năm nay cậu chỉ có mười ba, lại nói tiếp cũng chỉ là hài tử choai choai.
Sẽ vì chuyện đơn giản mà khổ sở, cũng sẽ vì một hồi báo bé nhỏ không đáng kể mà thoải mái.
Cậu đi ở trên đường cái, cười đến giống tiểu ngốc tử.
Cẩm ký.
Nhóm sư phó phòng bếp dựa theo phối phương Tôn chưởng quầy mang về, làm ra tam dạng điểm tâm của Tô Tiểu Tiểu.
Mọi người thử ăn từng cái.
"Ăn ngonl"
"Xác thật ngon hơn chúng ta làm."
"Thì ra chúng ta nghĩ sai biện pháp rồi, dựa theo phối phương của nàng tới làm, càng bóng dầu tinh tế. Chỉ là 一一"
"Chỉ là cái gì?" Tôn chưởng quầy hỏi.
"Ý tứ hơi kém." Một đầu bếp nói.
Đại sư phó không hé răng.
Theo ông ấy, không phải hơi kém, là kém rất nhiều.
"Chẳng lẽ phương thuốc thật sự có vấn đề?" Tôn chưởng quầy thấp thỏm hỏi, bốn năm lượng bạc cũng không phải là một số lượng nhỏ, nếu ông ta mua được phối phương giả, trách nhiệm rất lớn!
"Phối phương không sai." Đại sư phó nói, lấy kinh nghiệm của ông ta, tự nhiên nhìn ra được đối phương không gian lận ở trên phối phương.
Là thời gian cục bột lên men và lửa không đều dẫn tới sai vị.
Làm bất kì chuyện gì đều là cần thiên phú, có một số người trời sinh vị giác nhạy bén, có thể nếm ra hương vị người bình thường không nếm ra được.