Chuong 1319: Uy Luc Cua Hi Nguyet 2
Chuong 1319: Uy Luc Cua Hi Nguyet 2Chuong 1319: Uy Luc Cua Hi Nguyet 2
Vì sao thiên phú của cô bé lại dị bẩm như thế, chẳng lẽ... Cô bé chính là kỳ tài trăm năm khó gặp trong truyên thuyết?
Thiên Mệnh Cổ Nữ có huyết mạch áp chế tất cả Cổ Sư?
Vệ Hi Nguyệt cũng không biết hắn ta nghĩ cái gì, thấy hắn ta không lên tiếng, giống như không biết nói tiếng người.
Cô bé nghĩ nghĩ, há miệng kêu một tiếng: "Oa-"
Cổ sư:”"...
Sau khi Cổ sư rời đi, Vệ Lục Lang nhìn bóng lưng hắn, khó hiểu hỏi: "Hắn ta là ai? Bộ dáng rất âm hiểm, nhưng hình như không biết võ công."
"Hắn là Cổ sư." Quỷ Phố thản nhiên nói.
Không chỉ có Cổ sư có cảm giác gần như trực giác đối với tử sĩ, tử sĩ đối với Cổ sư cũng vậy.
Thiên địch lớn nhất của tử sĩ không phải là cao thủ lợi hại hơn mình, mà là những cổ sư nhìn như suy nhược, lại có thể dùng độc vô hình giết người.
Độc đối với tử sĩ là trí mạng.
Cùng một loại độc, Vệ Lục Lang trúng có lẽ có thể sống một tháng, nhưng Quỷ Phố có công lực thâm hậu hơn hắn ta lại sống không quá ba ngày.
Đương nhiên, dựa vào thực lực khủng bố hiện giờ, sớm có thể nhìn ra ai là Cổ sư, hắn ta sẽ không để cho mình trúng chiêu.
Thậm chí chỉ cần hắn ta nguyện ý, hắn có thể phản sát Cổ sư.
Quỷ Phố nhìn Cảnh Dịch giảng giải đại cung cho ba người, thản nhiên nói: "Hắn ta vừa định xuống tay với tiểu tử kia, bị tiểu rắm thối cắt đứt."
Vệ Lục Lang nghiêm túc sửa lại: "Đại ca, nó tên là Tiểu Hổ."
Quỷ Phố khinh thường: "Hừ."
Cổ sư trở lại phòng Triệu Khang Ninh.
Triệu Khang Ninh vừa bôi thuốc xong trên mặt, nhìn bộ dáng vừa sưng vừa xấu của mình, nàng ta tức giận suýt nữa không đập vỡ gương đồng.
Nàng ta đeo mạn che mặt xoay người lại, lạnh lùng nhìn về phía Cổ sư: "Sao lại đi lâu như vậy?"
"Không làm được." Cổ sư nói.
Triệu Khang Ninh nhíu mày: "Ngươi không phải nói ngươi chưa bao giờ thất thủ sao?"
"Ta vốn muốn động thủ, nhưng mà... Đột nhiên xuất hiện một nhóm người." Triệu Khang Ninh bất mãn nói: "Cổ sư các ngươi hạ cổ trong vô hình, xuất hiện người thì thế nào?”
Cổ sư thở dài: "Có người nhìn ra ta là Cổ sư."
Triệu Khang Ninh bất ngờ: "Ai?"
Cổ sư dừng một chút: "Có lẽ là hai người."
Triệu Khang Ninh lạnh lùng nói: "Ngươi nói rõ ràng di
Cổ sư là con át chủ bài bí mật nhất của nàng ta, nếu dễ dàng khiến người ta nhìn ra, ngày sau làm việc ít nhiều cũng có chút bất tiện.
Cổ sư nhớ lại: "Một là tử sĩ, hắn có thể thu liễm khí tức của mình, điều này chứng tỏ hắn đủ cường đại."
Người cường đại chân chính không phải là khí tràng phóng ra bên ngoài mạnh bao nhiêu, mà là ép lại không lộ ra ngoài.
Triệu Khang Ninh cân nhắc: "Sứ thân Tây Tấn?"
Cổ sư lắc đầu: "Không, bọn họ là người Đại Chu, Cảnh Tiểu Hầu gia biết bọn họ."
Nếu không biết, bọn họ sẽ chỉ đi ngang qua, hắn ta vẫn có cơ hội xuống tay.
Bọn họ cứ cố tình ở đó, vẫn nói chuyện cùng Cảnh Dịch.
Triệu Khang Ninh không nghĩ ra: "Đại Chu từ khi nào lại có tử sĩ tới? Ngươi nói tiếp đi."
"Còn một người khác...'Cổ sư lòng còn sợ hãi nói: "Có thể là Thiên Mệnh Cổ Nữ."
Vệ Hi Nguyệt hoàn toàn bị hiểu lầm:...
"Vậy ngươi giết nàng ta là được!" Triệu Khang Ninh không kiên nhẫn nói.
"Ta không thể giết." Cổ sư nói: "Giữa Cổ sư tuy vẫn có nội đấu, nhưng cũng có một quy củ ước định, đó chính là nếu không đến mức bất đắc dĩ, quyết không thể giết Thiên Mệnh Cổ Đồng và Thiên Mệnh Cổ Nữ"
Cao thủ đều có chút quy củ cùng tật xấu kỳ quái, làm công chúa hoàng tộc, Triệu Khang Ninh tất nhiên hiểu được đạo lý co được duỗi được.
Huống chi một đứa nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, giữ lại thì giữ lại thôi, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp với nàng ta.