Chương 1320: Tứ Hổ Lập Công 1
Chương 1320: Tứ Hổ Lập Công 1Chương 1320: Tứ Hổ Lập Công 1
"Còn người khác cũng có thể giết chứ?" Nàng ta hỏi.
"Tất nhiên." Tay phải Cổ sư dán lên ngực, thành kính cúi người xuống: "Nguyện dốc sức cho công chúa.
Vị cổ sư trẻ tuổi này thật ra có một khuôn mặt mi thanh mục tú, rất khó làm cho người ta liên tưởng đến hắn ta là một vị cổ sư âm độc.
Triệu Khang Ninh coi như hài lòng với thái độ của hắn ta: "Lần sau, ta không hy vọng gặp lại chuyện ngươi thất thủ."
Cổ sư cam đoan nói: "Tuyệt đối sẽ không."
Bởi vì đoạn cầu trục trặc, đoàn người Tô Tiểu Tiểu đến nơi hành cung lúc sắc trời đã rất muộn, ba tiểu tử tinh lực tràn đầy, không có nghĩa là Thái hậu ở cái tuổi này cũng chịu đựng được.
Bà ấy ngồi xe ngựa một ngày, đến hành cung liền ngơ ngác ngác ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Tiểu cho ba tiểu tử ăn mặc chỉnh te, rồi cùng Lý thị và Vệ Hi Nguyệt đến tẩm điện Thái hậu.
Trước đây đã có không ít nữ quyến mang theo hài tử tới thỉnh an, Thái hậu vì không muốn cho người ta nhìn ra mình đối xử đặc biệt với nữ quyến Vệ gia nên bây giờ ai đến bà ấy cũng cho vào.
Thái hậu mệt mỏi quá sức, nhưng khi nhìn thấy mấy tiểu tử kia một chốc, bà ấy lại cảm giác mình sống lại.
"Thái hậu." Lý thị hành lễ.
Thái hậu hiền lành nói: "Người một nhà cả, không cần da lễ."
Trình công công cười cười, nói với đám cung nữ thái giám: "Hài tử rất nhiều, mấy người các ngươi, theo ta đi lấy chút đồ chơi lại đây."
"Vâng."
Cung nhân trong phòng ởđi theo Trình công công ra ngoài.
Lý thị cười nói: Ta cũng mang Hi Nguyệt đi dạo."
Thái hậu đưa Vệ Hi Nguyệt một đôi vòng tay bảo thạch giá trị lưu truyền từ tiền triều, mới để cho Lý thị mang theo Vệ Hi Nguyệt di ra ngoài.
"Ngoại tổ mẫu."
Ba đứa nhỏ đầu đỉnh đi tới trước mặt Thái hậu, nếu không có người ngoài bọn họ sẽ gọi là ngoại tổ mẫu, còn có người ngoài sẽ gọi Thái hậu, Tô Tiểu Tiểu đã dạy chúng rồi.
Rốt cục có thể lại nhìn thấy ba tiểu tử đáng yêu, Thái hậu kích động đến mức không có lời nào diễn tả, ôm ba tiểu tử vào trong ngực, ôm thế nào cũng thấy không đủ.
Một lúc sau công chúa Tĩnh Ninh cùng công chúa Huệ An tới.
Công chúa Tĩnh Ninh nhận ra ba tiểu tử kia, công chúa Huệ An lại chẳng nhận ra một trong số đó là tiểu dược đồng Khâm Thiên Giám nàng ta từng gặp ở hoàng cung.
Có thể thấy thuật cải trang của nàng vẫn thành công.
Thái hậu nhìn Tô Tiểu Tiểu cùng Tĩnh Ninh, Huệ An, ôn thanh nói: "Ai gia đã lâu không nhìn thấy hài tử thú vị như vậy, các ngươi đi săn bắn đi, để cho bọn họ ở lại chỗ này với ai gia."
Công chúa Huệ An không dị nghị gì, tuy rằng chân của nàng ta bị trẹo, cánh tay cũng bị thương, nhưng náo nhiệt vẫn phải đến xem.
Ba người mang theo Đào Chi, Tiểu Thuận Tử và các cung nhân đi săn bắn.
Trong cuộc đi săn này, nữ nhân cũng có thể tham gia.
Ở Học cung không ít thiên kim đã chọn ngựa, chỉ là sắc mặt các nàng đều không đúng lắm, ai cũng ủ rũ.
Ba người đi tới, công chúa Huệ An ngồi xe lăn, Tiểu Thuận Tử đẩy nàng ta.
"Các ngươi làm sao vậy?" Công chúa Tĩnh Ninh hỏi.
Lư Dĩnh nhìn đối diện, than thở nói: "Ngựa Bắc Yên đưa tới thật lợi hại, vừa rồi lập tức dọa ngựa của chúng ta chạy trốn khắp nơi, ngoại trừ ngựa ăn thịt của quận chúa Linh Tê."
Khi Quách Hoàn hồi kinh từng mang về hai con ngựa ăn thịt, một con đưa cho Quách Linh Tê, một con đưa cho công chúa Huệ An, sau lại được công chúa Huệ An chuyển tặng cho Tô Tiểu Tiểu.
Lư Dĩnh vội hỏi: "Tần Tô, ngươi cưỡi ngựa ăn thịt tới đây sao?”
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không."